Chương 1: Hôn Nhân Không Tự Nguyện



Tại biệt thự Hanarix, nơi được cho là sang trọng nhất thành phố H đang tổ chức lễ cưới cho người con trai thừa kế duy nhất của nhà họ Cố - Cố Hiểu Phàm.

Mặc dù là đám cưới của thiếu gia tài phiệt nhưng những vị khách đến tham dự lại toàn là người nhà và không hề có sự xuất hiện của bên truyền thông.

Có thể nói đây là một đám cưới bí mật và Cố Gia không muốn tiết lộ nó cho ai biết.

Sau khi Chủ hôn nhắc đến tên cô dâu, Hạ Yên Nhiên mới giật mình lặng lẽ xách bộ váy cưới lên tiến vào lễ đường.

Cô từng là người hầu của Cố Gia nhưng bây giờ lại sắp trở thành Cố thiếu phu nhân rồi.

Không biết là phúc hay hạn.

"Cô dâu xinh thật!"
"Đúng là con gái của Nghê Tú Anh, nhan sắc thật khiến người khác mê mẩn."
Vài ba tiếng xì xào vang lên và cô nghe rõ mồn một từng lời khen ngợi ấy.

Nhưng tâm trạng của cô lúc này trống rỗng không hề vui vẻ, bước chân của cô cũng chậm chạp dường như không muốn bước tiếp.

Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt phúc hậu của ông nội (Cố lão chủ tịch) đang mỉm cười nhìn về phía này thì cô bỗng chột dạ, sải chân cũng nhanh hơn bởi cô không muốn thấy ông phiền lòng.


Đứng trên lễ đài cùng Chủ hôn, chú rể Cố Hiểu Phàm cũng chẳng vui là mấy.

Gương mặt anh lạnh tanh khi nhìn thấy cô dâu xinh đẹp mà mọi người đang xuýt xoa tiến về phía mình.

Thậm chí cả khi cô tới bên lễ đài anh cũng không thèm đưa tay đỡ lấy, hai người sắp là vợ chồng nhưng lại giữ khoảng cách như người xa lạ.

"Từ giờ trở đi, anh Cố Hiểu Phàm và cô Hạ Yên Nhiên đã chính thức trở thành vợ chồng…"
Tiếng vỗ tay chúc phúc vang lên sau khi Chủ hôn vừa dứt lời.

Cả cô và anh đều cảm thấy lạc lõng cứ như đang diễn một bộ phim tới đoạn đám cưới vậy.

"Hôn đi, hôn đi…"
Bất ngờ một tiếng hô hào "hôn đi" vang lên, nhanh chóng những người khác có mặt cũng hùa nhau hô "hôn đi".

Cô nhìn ông nội thấy ông gật đầu, nhưng cô vô cùng hoang mang bởi chắc chắn anh sẽ không làm chuyện này đâu.

Cả hai quay mặt vào nhau, ánh mắt anh vẫn vậy nhìn cô không có chút cảm xúc, cô nghe người bên dưới hô hào cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

"Nếu không muốn…anh không cần phải hôn." - cô nhẹ nhàng nói.

Anh lại không để ý đến lời nói của cô, kéo cô lại một tay ôm chặt eo nhỏ, một tay nâng khẽ chiếc cằm của cô lên.

Nhanh chóng anh khóa môi cô bằng một nụ hôn ngọt ngào...!

Sau đám cưới,
Tối hôm ấy, cô vừa kịp thay chiếc váy cưới rườm rà ra thay vào đó là một bộ đồ ngủ đã được chuẩn bị trước, ngồi trên giường tân hôn không ngừng nghĩ đến nụ hôn ban nãy.

Vừa xua bỏ ý nghĩ ấy trong đầu đột nhiên cửa phòng bật mở cái rầm khiến cô giật mình nhìn ra ngoài.

Anh bước vào với dáng đi loạng choạng, quần áo xộc xệch lao thẳng đến bên giường.

Cô có vẻ sợ hãi dáng vẻ này của anh nên đã lặng lẽ lùi lại, bất ngờ anh túm lấy chân cô kéo về phía mình dùng hai tay nắm chặt hai vai đè cô xuống giường.

"Á!"
Cô chưa kịp phản ứng anh đã hôn cô ngấu nghiến, cô vì quá sợ hãi nên đã cắn vào môi anh, lúc anh buông ra thì cô hoảng hốt hét lên.

Anh chăm chăm nhìn cô một lúc rồi đứng lên lấy tay lau đi vết máu trên miệng, cười khẩy:
"Đối với cô làm nghĩa vụ của một người vợ đáng sợ đến thế sao?"
"Tôi…không phải vậy."
"Cả tôi và cô đều biết mục đích của đám cưới này, chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự trừng phạt đi."
Nói rồi anh ra ngoài, khi ra còn không quên hất rầm cánh cửa khiến cô thêm một lần giật mình nữa.


Cô ngồi cuộn tròn trên giường, ánh mắt long lanh đẫm lệ:
"Rốt cuộc…tôi phải chịu sự trừng phạt như thế nào mới làm anh nguôi hận."
Sáng hôm sau.

Cô dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng.

Mặc dù đã là vợ anh nhưng cô đã quen với việc chuẩn bị bữa sáng hàng ngày rồi.

Đêm qua anh và cô ngủ hai phòng khác nhau và sau này cũng vậy.

Tuy đã là vợ chồng nhưng có lẽ giữa họ vẫn tồn tại khoảng cách giữa một thiếu gia và một người hầu.

Đồ ăn sáng thơm phức khắp cả gian nhà những người đứng gần đều cảm thấy thèm nhưng khi chủ nhân căn nhà bước xuống lại không hề để ý.

Anh ngó lơ đồ ăn ở trên bàn và nói với quản gia:
"Quản gia Nam, đưa mấy bộ đồ đó ra đây."
Quản gia lui vào trong rồi sau đó ra ngoài cùng hai người khác mang theo vài ba bộ váy dành cho phụ nữ.

Cô tròn mắt nhìn, còn anh sau khi lựa bừa lấy một bộ thì vứt thẳng vào người cô, lạnh nhạt:
"Mặc vào rồi cùng tôi đến nhà ông nội."
Nghe thấy đến nhà ông nội cô liền lên gác thay đồ sau đó cùng anh đến biệt thự Cố Gia để gặp ông nội.

Trên xe, cô ngồi ghế sau còn anh ngồi ghế trước, hai người suốt cả chặng đường không hề nói chuyện với nhau dù chỉ một lời.

Cô cảm thấy cứ như thế này thật khó chịu, vừa ngẩng mặt định nhìn anh qua gương thì lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh.

Cô rùng mình cúi đầu xuống rồi thở phào để tự trấn an tinh thần.

"Chút nữa gặp ông nội cô đừng có nói linh tinh với ông ấy, tôi làm gì thì cô làm nấy, đừng nghĩ vì ông quý cô mà được đà lấn tới."
"Tôi biết rồi."
Tới nơi, cô định mở cửa xe bước xuống thì đột nhiên anh xuất hiện mở cho cô, không những thế anh còn mỉm cười một nụ cười khiến cô vừa bất ngờ vừa ngại ngùng.

Đóng cửa xe lại, anh nắm lấy tay cô dắt vào trong, trong phút chốc cô cứ ngỡ đây mới là sự thật cô hằng mong ước.

Vừa gặp ông nội cả hai đều tươi cười chào ông.

Thấy cả hai rất thân thiết Cố lão chủ tịch rất vui:
"Hai đứa đến rồi à, ngồi xuống đây đi."
"Vâng."

Biệt thự Cố Gia còn có các cô dì chú bác khác trong nhà nên cả hai đều phải tỏ ra rất thân thiết để không bị lộ kế hoạch mà anh đã vạch ra.

Anh cười, cô cũng cười, cảm giác diễn này có hơi khó chịu nhưng không hiểu sao cô lại rất muốn diễn.

Tới chiều ông nội anh đề cập đến chuyện muốn anh đưa cô tới nghĩa trang nơi mà ba mẹ anh được chôn cất.

Sắc mặt anh lúc ấy có chút thay đổi, khuôn mặt tươi cười kia biến mất chỉ còn lại gương mặt xám xịt không vui.

"Sao vậy Hiểu Phàm, dù gì hai đứa cũng là vợ chồng rồi, đưa Yên Nhiên đến gặp ba mẹ chồng cũng là lẽ đương nhiên."
Chắc ông nội đã quên mất chuyện chính ba cô Hạ Lương là người gây ra tai nạn cho ba mẹ anh khiến họ phải chết.

Nhắc đến chuyện này trước mặt anh chẳng khác nào chạm vào nỗi đau không bao giờ nguôi trong anh.

"Vâng, con sẽ đưa cô ấy tới đó."
Bất ngờ anh mỉm cười đồng ý.

Cô ngạc nhiên trước hành động ấy gương mặt anh vô cùng thoải mái khiến cô cứ nghĩ đó không phải là diễn.

Nào ngờ đi được nửa đường anh đột nhiên dừng xe lại đuổi cô xuống xe:
"Hạ Yên Nhiên cô xuống xe được rồi."
"Anh đang nói gì vậy? Không phải chúng ta sẽ tới nghĩa trang gặp ba mẹ sao?"
"Ba mẹ? Từ bao giờ mà ba mẹ tôi trở thành ba mẹ của cô vậy? Đừng quên cô vào nhà này là để trả nợ, cô không có tư cách để đến gặp ba mẹ tôi."
"Nhưng không phải vừa nãy anh đã đồng ý rồi sao?"
"Đó là vì có ông nội, cô đừng tưởng tôi sẽ để cô đi gặp ba mẹ tôi thật.

Hạ Yên Nhiên, dù cô có mặt dày thế nào thì cũng đừng quên mình là con gái của kẻ giết người."
Phẫn uất trước những lời có hơi quá đáng của anh cô chọn cách xuống xe.

Sau khi anh vứt cho cô vài đồng tiền tự bắt taxi về thì xe lăn bánh rời đi, cô vẫn còn gục đầu bên đường một lát, hai tay nắm chặt bất lực.

Đột nhiên cô ngửa mặt lên trời mỉm cười:
"Phải, một kẻ như mình thì lấy tư cách gì để gặp ba mẹ anh ấy chứ? Đừng ảo tưởng vị trí của mày trong Cố Gia nữa, Hạ Yên Nhiên...!Tất cả chỉ là diễn…diễn mà thôi."