Chương 1
Đặng Lạc Phổ là một con hồ ly đực, một con hồ ly lông đỏ bình thường.
Đặng Lạc Phổ nói, “Ta chắc chắn là một hồ ly lông đỏ, đỏ như lửa. Ai nghi ngờ lão tử liều mạng với kẻ đó!”
Thật ra màu lông toàn thân Đặng Lạc Phổ từ trên xuống dưới trông giống màu vàng úa hơn, tuy nhiên dựa theo nguyên nhân phía trên, mọi người nhất trí, Đặng Lạc Phổ là một hồ ly lông đỏ.
Đặng Lạc Phổ là một con hồ ly đực trưởng thành bình thường, cho nên nó có một bà vợ – một con hồ ly cái trưởng thành bình thường. Vì sao lại chọn con hồ ly đó, Đặng Lạc Phổ nói ta quên rồi. Dù sao nàng thích ta vì ta rất anh tuấn, ta lúc ấy chả nhớ là nhìn nàng có chỗ nào thuận mắt, cứ thế lấy thôi.
Hồ ly với hồ ly cũng chẳng cần phải cử hành thủ tục với nghi thức gì, thấy thích thì chính là vợ chồng. Chờ đến lúc Đặng Lạc Phổ chán cục cưng nhà mình, muốn chia tay thì chia không được nữa. Hồ ly cái mắt long lanh nước nói cho Đặng Lạc Phổ, “Ta có…”
Vì thế mà Đặng Lạc Phổ rơi vào cái bi kịch mà mọi thằng đàn ông đều sẽ rơi vào. Bụng của hồ ly cái càng ngày càng to, ăn càng ngày càng nhiều. Đặng Lạc Phổ vì bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng cho thai phụ mà cực khổ chạy vòng quanh, càng ngày càng gầy yếu.
Chạng vạng, Đặng Lạc Phổ đứng ngắm mặt trời lặn. Cảm giác của nó bây giờ đối với cuộc sống là vô cùng tuyệt vọng. Hồ ly cái sắp sinh rồi. Không biết là ba con bốn con hay là năm sáu con. Trong một phút chốc, trước mắt Đặng Lạc Phổ hiện ra cái mồm há hoác kêu gào đòi ăn của tụi nhỏ, suy sụp nhắm mắt lại, đem mũi vùi sâu vào bụi cỏ.
Đúng lúc đó Đặng Lạc Phổ nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa. Nó vểnh tai nhanh chóng nhảy dựng lên, hai lủi ba lủi, lủi ngay vào cái võng lớn. Đặng Lạc Phổ giãy dụa vài cái, có mấy người đi vào bụi cổ xách cả nó lẫn cái võng lên, xách đến trước mặt một người đang cưỡi ngựa.
Đặng Lạc Phổ đột nhiên cảm thấy tất cả đều là ý trời, là ông trời ban ơn cho nó được giải thoát. Vì thế nó ngừng giãy dụa, mắt sáng ngời nhìn cung tên trong tay người cưỡi ngựa, nước mắt cảm kích long lanh.
Người cưỡi ngựa nhìn thoáng qua Đặng Lạc Phổ, thoải mái vung tay, “Một con cáo già đã gầy lại trụi lông, chả dùng làm gì được. Thả đi, coi như tích đức.”