Chương 1: Tự chương
Edit: Tiểu Đạn Đạn
Beta: Miêu Xá – Sóc Phong
Nguyệt hắc, phong cao, đêm sát nhân.
Đao phong sáng như tuyết quét qua chiếc cổ mảnh dẻ trắng ngần, lưu lại một vết thương diễm lệ.
Khuôn mặt như hoa như ngọc bắt đầu biến dạng, đôi mắt yêu kiều lộ ra vẻ kinh hãi tột cùng, môi anh đào hé mở, muốn gọi, nhưng chỉ có thể phát ra thanh âm “Khục, khục”, đáng sợ khôn tả. Cuối cùng, thân thể nàng co giật một lúc, rồi hoàn toàn bất động.
“Lan nhi, cha…” Cửa phòng mở ra, một lão giả bước vào,cảnh tượng đẫm máu đột ngột diễn ra trước mắt làm ông ngơ ngác, chợt ý thức thi thể nằm sõng soài trên giường kia chính là nhi nữ bảo bối của mình, khóe mắt không khỏi mãnh liệt nứt ra.
“Lan nhi!”
Đôi mắt sung huyết chạm đến lưỡi đao còn vấy máu, lập tức xuất thủ, hướng thẳng khuôn mặt kẻ hung đồ – nửa gương mặt dùng khăn đen che phủ, vận toàn thân hắc y.
Gầm lên một tiếng, lão giả nhất tề xuất ra song chưởng, đánh thẳng vào hắc y nhân. Xuất thủ cực nhanh, hiểm độc, dứt khoát, lại bao hàm nỗi cuồng nộ bi thương, mang theo một khí lực chấn kinh khôn tả, thực lợi hại không gì sánh nổi. Thế nhưng, hắc y nhân chỉ lách mình là có thể tránh né.
“Ác tặc, vì sao ám hại nữ nhi của ta? Lão phu liều mạng với ngươi.”
Tục ngữ có câu “Nhất phu bính mệnh,vạn phu mạc địch”*, lão giả đau đớn vì mất đi ái nữ, tung ra đều là chiêu thức lưỡng bại câu thương, không cầu tính mệnh bản thân, chỉ cầu đả thương địch thủ, hắc y nhân tuy võ công cao cường hơn hắn nhiều lần, nhất thời cũng bị làm cho thủ cước rối loạn, thối lui về bên giường.
*Một người liều mạng, vạn người không địch nổi.
“Răng rắc” một thanh âm đinh tai nhức óc, một tia chớp lóe lên, có lẽ bị mất tinh thần, cước hạ hắc y nhân mềm nhũn, cứ như thế té ngã xuống giường. Hắn vội vã đưa tay chống đỡ toàn thân, chợt cảm thấy cánh tay chạm phải vật gì đó, kinh ngạc quay đầu lại, đối diện nhãn tình tử bất minh mục (chết không nhắm mắt) của thiếu nữ vừa bị giết hại.
Không ai có thể đối diện nhãn thần kia mà không chút kinh động, huống hồ người này là do chính mình giết chết! Hắc y nhân tuy giết người vô số, trong nháy mắt, tâm cũng vô pháp kiềm chế mà nhất thời run rẩy.
Tính mệnh nguy cấp, thần sắc sao có thể nửa điểm phân tâm? Chưởng phong của lão giả đã sớm quét tới. Hắc y nhân đồng thời nghiêng đầu tránh né, chỉ cảm thấy trên mặt mát lạnh, chiếc khăn đen che mặt đã bị chưởng phong đánh bay.
“Ngươi là…” Sắc mặt lão giả trở nên kinh hãi, như thể vừa chứng kiến một sự vật đáng sợ, nhưng hắn không thể nói ra bản thân đã nhìn thấy điều gì … Bạch quang chợt lóe, lão giả ngã xuống đất, máu tươi trước ngực cuồn cuộn tuôn ra.
Ánh mắt hắc y nhân chần chừ dừng lại trên hai cỗ thi thể trong phút chốc, rồi chậm rãi cúi người nhặt chiếc khăn đen, một lần nữa cột vào trên mặt, sau đó mở cửa, bước thật nhanh ra ngoài.
Bên ngoài, không biết trời đã mưa tầm tã tự khi nào.