Chương 1-1: Mở đầu

Trâu Tranh ngáp một cái, bộ dạng uể oải nhìn nhà kho có chút u ám, bên trong  chất đầy nhiều loại gương, đồ cổ, dưới ánh đèn lờ mờ tạo nên một không gian cổ xưa.

Không dễ gì được nghỉ phép, Trâu Tranh vốn muốn ngủ  đến khi tự tỉnh, nhưng trời không chiều lòng người, sáng sớm đã bị người cha say mê đồ cổ lôi xuống giường, đi với ông tới buổi đấu giá đồ cổ, nơi mà chỉ có người trong nghề mới được tham gia.

Cô không có hứng thú gì với những cái này, nên trốn vào một góc lấy điện thoại ra chơi trò chơi.

"Tiểu Tranh! Tiểu Tranh! Lại đây!"  ba Trâu hưng phấn vẫy tay với cô.

Trâu Tranh tắt điện thoại, đi về phía ba Trâu, “Chuyện gì vậy ba?”

“Con nhìn xem, đây là <Tống Chí> bên trong mô tả gương Song Long bạch ngọc đó.” Ba Trâu mắt không chớp nhìn chằm chằm hình ảnh hai con Phi Long  rượt đuổi nhau trông rất sống động, tạo thành một vòng bạch ngọc bên ngoài gương đồng, miệng không ngừng tán thưởng.

Trâu Tranh nể mặt liếc gương đồng một cái, không một chút nhiệt tình mà nói: “Rất đẹp, nhưng mà hình như trông có chút u ám.”

“Cái gì u ám, đây là phong cách cổ. Căn cứ theo <Tống Chí> ghi lại gương Song Long bạch ngọc này có thể khai thiên tích địa, có thể đưa con người tới năm giới bốn ngục, là bảo bối xuyên không gian.”.  Ba Trâu chừng mắt nhìn cô, nghiêm khắc chỉnh sửa cách dùng từ của con gái.

“Xuyên không? Thật thần kỳ….đó!”. Trâu Tranh căn bản cũng không tin cái chuyện xuyên không hoang đường này.

“Không thể không tin, Trung Quốc ngũ hành bát quái, Kỳ Môn Độn Giáp tuyệt không thể tả, sâu không lường được…” Ba Trâu kéo lấy con gái đứng trước gương đồng, nói không ngừng nghỉ.

“Đúng, đúng.” Trâu Tranh bất đắt dĩ nhìn chòng chọc gương đồng.

Bỗng chốc, chính giữa gương đồng xuất hiện một vệt ánh sáng trắng, lóe một cái rồi biến mất, Trâu Tranh cố gắng nháy mắt mấy cái, lại cố gắng nhìn, gương đồng vẫn hiện ra sáng choang, chiếu ra dung mạo thanh tú của cô mang bộ dáng linh hoạt, lão luyện.

“Ba, con thấy cái gương đồng này có chút cổ quái.” Trâu Tranh kéo  lấy ba Trâu nói nhỏ.

“Cái gì cổ quái, là cổ xưa.”

“Được rồi ba, ba đi xem tiếp đi, con đến tiệm ăn nhanh đối diện chờ ba sẵn ăn chút gì đó luôn”. Cô nói không ra cảm giác quái dị trong lòng, chỉ muốn rời đi trước.

Ba Trâu cũng không miễn cưỡng cô, gật đầu nói: “Chờ ba xem hết rồi qua đó tìm con.”

Trâu Tranh thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng rời đi, nhưng trong đám người không biết bị ai vấp một cái, trọng tâm không ổn định ngã về phía gương đồng.

Ba Tranh hô to lên cảnh báo: “Tiểu Tranh, nguy hiểm!”

Trâu Tranh quơ tay, nhưng không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ của một ai đó tốt bụng, chỉ kêu thảm một tiếng, cái ót bay thẳng xuống đụng phải gương đồng, gương đồng rơi xuống một tiếng chấn động vang dội, mọi người đồng thời hít một hơi, trố mắt nhìn thảm kịch xảy ra. Ngay chính giữa gương đồng bị lõm xuống, vốn là một sắc màu sáng ngời lại thành một khoảng không đen kịt, không soi ra hình ảnh gì nữa.

Trâu Tranh xoa cái ót sưng tấy, nhìn chòng chọc gương đồng, chấn kinh đến nói không ra lời. Vậy mà cô đã phá hủy một tấm gương đồng cổ. Bảo bối mấy trăm năm lịch sử, bị cái đầu cứng của cô vừa gõ thì thành một tấm đồng nát.

“Ba, chuyện này….Nên làm gì đây?” Trâu Tranh lắp bắp hỏi ba Trâu đang trợn mắt há hốc mồm.

“Tiểu Tranh, đầu của con thật là cứng nha.”  Ba Trâu gượng gạo cười nói, cho dù bọn họ dốc hết gia sản cũng không mua nổi cái mặt gương đồng này, bây giờ, ông đã bắt đầu tính toán phải kiếm tiền như thế nào để bồi thường cho chủ của mặt gương đồng này.

Thông tin bảo vật quốc gia bị một cái đầu đập bể lập tức làm kinh động đến quản lý cấp cao của ban tổ chức, một đám người trung niên kinh hoàng chạy đến, ôm gương đồng gào khóc.

“Này….Chúng tôi nguyện ý mua mặt gương đồng này…” ba Trâu kiên trì nói. Trưởng ủy viên ban tổ chức mặt mày đưa đám, lắc đầu nói: "Đây là hàng không bán."

Không bán thì lấy ra làm gì? Trâu Tranh bực mình nghĩ, đã sớm thấy mặt gương đồng này cổ quái, quả nhiên giác quan thứ sáu của cô không sai. Mặt gương đồng này làm hại cô bị mang nợ. Muốn một cảnh sát hình sự nhỏ bé như cô trả hết nợ không biết đến năm dân quốc thứ mấy đây.

"Không biết chủ sở hữu là ai, cho chúng tôi tự mình xin lỗi ngài ấy." Ba Trâu là một người say mê đồ cổ, tự nhiên hiểu được tâm trạng khi món đồ cổ yêu thích bị phá hư. Vừa nghĩ tới chủ của gương đồng đau lòng như thế nào, ông đã áy náy vô cùng.

"Hiện tại, ông Phạm không có trong nước, ngài ấy đem gương Song Long bạch ngọc ủy thác cho chúng tôi trưng bày là đã tin tưởng chúng tôi, không ngờ....Làm sao bây giờ? Chúng tôi thật không biết nên xin lỗi như thế nào." Bộ dạng trưởng ủy viên như trời muốn sập xuống.

Trâu Tranh đứng lên sờ cái gáy sưng phù càng lúc càng đau. "Bác ơi, cái này là tôi đụng hỏng, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, tôi nghĩ ông Phạm sẽ không làm khó dễ mọi người."

Trưởng ủy viên liếc mắt nhìn Trâu Tranh thật lâu, chợt trợn to mắt, "Cô....Là cô?"

"Đúng vậy, là tôi, là tôi đã làm hỏng." Có làm có chịu, cô tuyệt không chối cãi.

"Không! Làm sao có thể? Cô và bức họa trong nhà ông Phạm quả thực giống nhau như đúc!" Trưởng ủy viên đứng lên trợn mắt nhìn cô.

Bức họa? Cô? Không thể nào? Sự việc càng ngày càng có chiều hướng cổ quái.

"A! Trưởng ủy viên không nói tôi thật không chú ý, vị tiểu thư này và bức tranh mỹ nhân đời đầu nhà Tống giống như nhau."

"Các ông đang nói bức tranh gì? Tôi là người hiện đại. Không phải người cổ đại gì đó. Mà bây giờ không phải thời điểm bàn luận về bức tranh, chúng ta nên bàn luận về gương Song Long bạch ngọc." Trâu Tranh nói không nên lời cảm giác sợ hãi trong lòng, chỉ có thể nhắc nhở mọi người trở lại thực tại.

"Đúng, gương Song Long bạch ngọc." Sau khi trưởng ủy viên hoàn hồn lại, lại bắt đầu đau lòng.

"Mọi người yên tâm, tôi là cảnh sát, tôi nhất định chịu trách nhiệm tới cùng, đây là thẻ ngành của tôi, tôi thế chấp cho mọi người trước, chờ ông Phạm về nước. Tôi nhất định tự mình đến cửa xin lỗi." Trâu Tranh đưa thẻ ngành và chứng minh cho trưởng ủy viên, lúng túng xin lỗi lần nữa.

"Tôi tin hai người thành tâm giải quyết vấn đề. Như vậy đi! Chúng ta thông báo cho ông Phạm trước, xem ông ấy định giải quyết như thế nào, rồi sẽ liên lạc với hai người." Trưởng ủy viên nhận giấy chứng nhận của cô, đối chiếu với ảnh chụp sau đó giao cho trợ lý cất kỹ. 

"Đương nhiên...."

Cô còn chưa nói xong, chợt nghe được một người ủy viên khác cầm điện thoại sốt ruột chạy đến, "Trưởng ủy viên Trần, chúng tôi liên lạc với ông Phạm, ngày mai ông ấy sẽ về nước, bây giờ ông ấy muốn nói chuyện với cô đây." 

"Với tôi?" Trâu Tranh không ngờ sẽ nói chuyện với chủ nợ nhanh như vậy. 

"Mời." Trưởng ủy viên đưa điện thoại cho Trâu Tranh.

Trâu Tranh nhận điện thoại, "A lô."

"Tôi là Phạm Ngô Dương, cô tên là?" Một giọng nam trầm thấp truyền đến từ di động.

Trâu Tranh giật giật khóe miệng: "Tôi là Trâu Tranh, ông Phạm, thực xin lỗi, tôi không cẩn thận làm cho...."

"Không sao, ngày mai tôi sẽ về nước, chúng ta gặp mặt rồi nói.”

"À! Được." Vị chủ nợ này hình như không có phản ứng gì kịch liệt, có lẽ mặt gương đồng kia là đồ không quá quan trọng! Trâu Tranh tự an ủi trong lòng.

"Trâu tiểu thư.”

"Chuyện gì? Ông Phạm.”

"Xin cẩn thận một chút.”

Trâu tranh sờ cục u sau gáy, xấu hổ cười nói: "Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận."  Ít nhất sẽ không đụng hư đồ gì nữa.

Sau khi trả lại điện thoại, cô liếc mắt nhìn mặt gương đồng bị cô đụng hư, bỗng trước mắt ánh sáng chớp lóe, cục u sau gáy chợt nhói lên đau đớn, cô che cái gáy, một ý niệm thoáng hiện lên trong đầu: chỗ mặt gương đồng bị lõm xuống cô trông thấy một cô gái khác.