Chương 1: Hạnh Hoa trang mưu cầu truyền nhân
Y là kẻ chỉ thích một cuộc sống bình lặng và điều này mọi người ở quanh y dần dà rồi cũng đã am hiểu. Đến nỗi, như hôm nay, ngay lúc này chẳng hạn, chẳng một ai bận tâm đến y. Mọi người cứ thản nhiên diễn luyện võ công, kẻ thì ôn luyện một chiêu kiếm chỉ mới hôm trước thôi đã được đích thân Trang chủ chỉ điểm, người thì tận tâm thi triển một bộ quyền pháp sao cho thật thuần thục, thật nhuần nhuyễn, cốt ý để sau này mỗi khi gặp sự biến, phải lâm địch thì do quyền pháp đã nhập tâm nên mỗi cái cất tay nhấc chân đều trở thành một chiêu thức vừa nhanh vừa chuẩn xác có thể chế ngự địch nhân.
Còn y, y vẫn cứ thảnh thơi nằm thả mình trên thảm cỏ xanh mượt, mắt thì cứ hết ngó mông lung lên trời cao xanh thẳm lại đảo tạt ngang tạt dọc nhìn chừng một đứa bé gái tuổi vừa chớm lên chín vẫn tung tăng nhặt cỏ hái hoa cách không xa lắm. Diễn võ trường là nơi mà hầu hết môn đệ gia nhân ở thôn trang này đang miệt mài diễn luyện võ học.
Thôn trang này cũng có một danh xưng, gọi là Hạnh Hoa trang, một cái tên thoạt nghe cũng gợi lên cảm giác bình lặng hợp với người luôn luôn thích một cuộc sống bình lặng là y.
Mà cuộc sống ở đây thì quả là bình lặng. Vì cứ như những gì đang diễn ra thì y, một kẻ chỉ hai năm nữa là đến tuổi thành nhân, đâu còn sự mong muốn nào khác hơn.
Này nhé, y nhớ lại cũng vào lúc lên chín, vừa bằng đúng tuổi của đứa bé gái đang dung dăng dung dẻ nhảy nhót ngoài kia, y đột nhiên hóa thành cô nhi, không người thân thích, không chỗ dung thân. Và từ đó y bắt đầu sống những chuỗi ngày cực nhọc, gian truân mọi bề, lưu lạc tứ phương, nếm trải đủ mọi cảnh khổ, va chạm đủ mọi hạng người và nhất là không bao giờ được thụ hưởng bất kỳ một khoảnh khắc nào gọi là bình yên. Mãi cho đến lúc y lên mười bốn tuổi là thời điểm cách đây hai năm, nghĩa là y đã trải qua năm năm dài lận đận truân chuyên, thì lần đó y bất ngờ được Trang chủ Hạnh Hoa trang ra tay giải nguy.
Chuyện cũng chẳng có gì đáng ngoại trừ việc y suýt bị lũ du thủ du thực đồng trang lứa vây đánh cho một trận thừa chết thiếu sống, vì tội y dám ngăn cản bọn chúng hùa nhau toan chiếm đoạt một mẩu thức ăn của một đứa bé khác nhỏ tuổi hơn cũng lâm cảnh cơ nhỡ như y và lại là phận nữ nhi chân yếu tay mềm. Chính vì hành vi gọi là đầy nghĩa khí của y, nói theo Trang chủ Hạnh Hoa trang từng có lời tán dương, nên Trang chủ có nhã ý đưa cả y và Tiểu Hoa - là nữ nhi được y bênh bực - về Hạnh Hoa trang này. Lời đề xuất của Trang chủ Hạnh Hoa trang lập tức được y hân hoan đón nhận. Không như Tiểu Hoa vì có ẩn tình khó thể nói nên dù cảm thấy tiếc vẫn miễn cưỡng khước từ.
Và kể từ ngày ấy cho đến nay quả là y đã được hưởng một cuộc sống bình lặng như ý muốn. Vì y còn bé, đó là theo lời Trang chủ Hạnh Hoa trang, nên ở đây y chỉ có mỗi một phận sự cỏn con là vui đùa và luôn luôn chăm sóc cho ái nữ duy nhất cua Trang chủ là đứa bé gái đang hồn nhiên chơi đùa cạnh diễn võ trường đằng kia.
Sực nhớ đến đứa bé gái, tiểu thơ của y, bất giác y giật mình vì không thấy nó đâu. Y ngồi bật dậy và đứng phắt lên, hốt hoảng chạy đi tìm tiểu thơ. Khi chạy vòng qua bên kia diễn võ trường y thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lập tức y nhăn mặt vì vừa nhìn thấy y, đứa bé gái đã giẫm chân kêu :
- Không biết đâu. Phong ca bắt đền cho muội đi. Phong ca chạy đến làm chi để con bướm muội định bắt bị giật mình bay đi mất rồi kìa. Phong ca phải bắt con bướm lại cho muội.
Y thở dài ngao ngán nhìn cánh bướm sau lần bị bắt hụt đang đập cánh liên hồi và đảo lượn bay thoát vào không trung rộng mênh mông. Y lên giọng kẻ cả, bảo :
- Không được sát sinh hại vật, càng không được giam cầm bất kỳ sinh vật nào được tạo hóa dựng nên tô điểm thêm cảnh mỹ quan cho chúng ta ngắm nhìn. Đó là lời giáo huấn và răn dạy của Trang chủ, mong tiểu thư chớ quên.
Từ diễn võ trường liền có tràng cười hô hố vang lên :
- Không phải vì Tiểu Phong ngươi không thể nào thu hồi cánh hồ điệp kia cho tiểu thư nên đành nói thế sao? Có cần ta thực hiện hay không?
Y bối rối một thoáng, liếc nhìn gã đại hán lưng gấu vai hùm vẫn đang hô hố cười :
- Đệ có nhờ Đại Hùng ca thì được rồi nhưng đến lượt Đại Hùng ca thì liệu sẽ nhờ đến ai đây?
Gã được gọi là Đại Hùng (gấu lớn) vụt ngậm miệng lại và nhăn mặt :
- Ngươi lại phát hiện điều gì nữa đây Tiểu Phong? Ta đã diễn luyện sai bộ quyền ư? Sai ở chỗ nào?
Tiểu Phong hấp háy mắt, len lén lấy tay ra hiệu cho Đại Hùng.
Gã Đại Hùng gật đầu đáp lại và chỉ vù một tiếng là gã đã từ diễn võ trường phi thân ra ngoài, hiện thân bên cạnh Tiểu Phong.
Cô nàng tiểu thư bé nhỏ thích chí vỗ tay reo :
- A. Đại Hùng ca biết bay. Hãy bắt con bướm kia lại cho muội đi, Đại Hùng ca.
Tiểu Phong nhăn nhó. Và sau khi nhìn quanh, Tiểu Phong vội bảo gã Đại Hùng :
- Đừng để tiểu thư làm ầm ĩ lên, Đại Hùng ca hãy chịu khó giúp đệ vậy.
Gã Đại Hùng mỉm cười. Và gã chỉ cần tung mình lên hai lượt là đuổi kịp, đồng thời thâu tóm cánh bướm nọ vào bàn tay to lớn. Gã trao cho tiểu thư :
- Tiểu sư muội phải cầm giữ thật nhẹ nhàng. Kẻo con bướm chết, sư ca thế nào cũng bị sư mẫu nương nương quở phạt vì tội sát sinh hại vật.
Cầm lấy cánh bướm, tiểu thư chợt quay qua chê trách Tiểu Phong :
- Sao Phong ca không chịu luyện võ để biết bay như Đại Hùng ca? Muội sẽ không chơi với Phong ca nữa đâu.
Tiểu Phong cố tình nghiêm mặt :
- Mỗi người một chí hướng. Chính Trang chủ phu nhân cũng không biết võ công. Phong ca không luyện là noi theo gương lệnh đường.
Gã Đại Hùng vụt chép miệng, phụ hoa theo :
- Sư mẫu nương nương vì là nữ nhân dù không luyện võ công cũng không sao. Nhưng Tiểu Phong ngươi không luyện thật là hoài phí. Vì rằng...
Tiểu Phong xua tay mỉm cười :
- Đệ vốn thích an nhàn. Vả lại, có đứng bên ngoài nhìn vào đệ mới đủ thư thái đề phát hiện chiêu quyền nào Đại Hùng ca luyện sai. Như chiêu “Long Vân Phong Quyển” này chẳng hạn, nếu đệ nhớ không lầm thì bộ tấn do Tạ giáo đầu thi triển phải như thế này. Do Đại Hùng ca lập tấn sai nên quyền pháp từ chiêu trước đó chuyển qua chiêu này bị gián đoạn, mất linh hoạt.
Tiểu Phong vừa nói vừa giang chân lập thành bộ Đinh tấn cho gã Đại Hùng xem.
Gã gật gù :
- Ta còn luyện chưa đúng ở chiêu nào nữa không?
Tiểu Phong nhăn mặt :
- Kể ra thì cũng còn nhưng đệ không chỉ nữa đâu. Vì dù sao thì đệ cũng là người chưa từng luyện võ, mọi chỉ điểm của đệ đều dựa vào trí nhớ, vị tất được chuẩn xác đúng như Tạ giáo đầu. Không khéo lại xảy ra chuyện như đã từng xảy ra, đệ không thích chút nào.
Gã Đại Hùng bật cười :
- Tiểu Phong ngươi đề cập đến chuyện đã xảy ra nửa năm trước ư? Yên tâm đi, vì sau lần đó nếu thoạt tiên Tạ giáo đầu có ý oán giận ngươi và bẩm báo đến Trang chủ thì sau khi nghe rõ tự sự chính Trang chủ đã khuyên giải và bảo Tạ giáo đầu đừng giận ngươi nữa. Ngươi có biết vì sao không?
Tiểu Phong kinh ngạc :
- Trang chủ cũng đã biết chuyện này? Vậy cớ sao đệ vẫn chưa bị Trang chủ quở phạt?
Đại Hùng bảo :
- Không những không quở phạt mà Trang chủ còn nhìn nhận quyền phép do Tạ giáo đầu thay mặt Trang chủ truyền cho bọn ta quả nhiên có điểm sai sót. Và điểm đó đã được Tiểu Phong ngươi phát hiện cho dù ngươi chưa một ngày luyện võ công. Trang chủ còn bảo...
Chợt thấy gã Đại Hùng ngừng lời, Tiểu Phong hoang mang :
- Trang chủ còn bảo sao?
Gã Đại Lùng lấm lét lùi lại, miệng thì ấp úng.
- Ta không được phép nói. Thôi ngươi đừng hỏi gì nữa, ta... ta quay lại đây.
Và gã lầm lũi bước đi, không phi thân lao đến diễn võ trường như lúc nãy gã đã từng thực hiện.
Lấy làm lạ, Tiểu Phong chợt quay đầu nhìn quanh vì phát hiện gã Đại Hùng vừa bước đi vừa cứ len lén quay đầu nhìn về phía sau, nơi chỉ một mình Tiểu Phong đứng.
Và khi nhìn quanh, Tiểu Phong chợt giật mình kêu không thành tiếng :
- Trang chủ.
Không sai, xuất hiện một cách lặng lẽ ở phía sau Tiểu Phong, và bây giờ vì Tiểu Phong đã quay người lại nên hóa thành ở trước mặt, là vị Trang chủ có độ tuổi trung niên đang uy nghiêm nhìn Tiểu Phong. Vị Trang chủ vội lên tiếng vì không muốn Tiểu Phong mãi hốt hoảng :
- Đừng lo lắng thái quá. Trái lại, hãy cho ta biết vì sao ngươi không thích luyện võ công?
Tiểu Phong cúi đầu :
- Điều này tiểu nhân đã từng nhiều lần bẩm báo. Hễ sinh sự thì sự sinh, tiểu nhân chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn. Bảy năm dài truân chuyên gian khổ đã quá đủ cho tiểu nhân hiểu cần phải tránh xa mọi phiền toái.
Vị Trang Chú thở dài :
- Ta thật lấy làm tiếc cho ngươi. Vì như Đại Hùng vừa nói giữa chừng, kỳ thực ta đã nhìn nhận ngươi có căn cơ thật tốt để luyện võ nghệ. Nhưng ngươi không thích thì thôi. Chỉ có điều, ngươi nói xem, theo ngươi, Đại Hùng còn luyện sai ở những bộ vị nào, chiêu quyền nào?
Tiểu Phong ngước mặt nhìn Trang chủ :
- Chuyện lần trước Trang chủ đã bỏ qua, không trách tiểu nhân. Lần này tiểu nhân nào dám to gan lớn mật xen vào việc luyện võ vốn là phần việc Trang chủ đã giao phó cho Tạ giáo đầu.
Vị Trang chủ lắc đầu :
- Tuy ngươi không từng luyện võ, chỉ xem những gia nhân khác luyện, nhưng ta không thể phủ nhận ngươi có cái nhìn rất tinh tường, đã dễ dàng phát hiện bộ vị nào họ luyện sai.
Chuyện trước kia, nhờ ngươi tình cờ chỉ điểm cho Đại Hùng khiến Tạ giáo đầu phàn nàn đến ta, vì thế ta phát hiện bộ quyền của ta đã bị Tạ giáo đầu truyền sai cho họ. Ngươi cứ nói, để xem những nhận định của người lần này có còn đúng như lần trước nữa không.
Được Trang chủ khích lệ, phần vì đó là sự thúc giục của Trang chủ, Tiểu Phong miễn cưỡng bảo :
- Tiểu nhân chỉ phát hiện Đại Hùng ca luyện sai những gì đã được Tạ giáo đầu chỉ điểm.
Việc này, theo suy nghĩ nông cạn của tiểu nhân, nên để Tạ giáo đầu tự nhìn thấy và chỉ điểm lại cho Đại Hùng thì hơn. Vả lại, cũng không có sai biệt gì nhiều. Như ở chiêu “Tảo Trụ Hoạch Địa”, Tạ giáo đầu có bảo mọi người khi phát quyền cần phải nhắm vào Trung vị hoặc Hạ vị của đối phương, Đại Hùng lại phát quyền chếch lên cao, vô tình để lộ môn hộ ắt sẽ bị địch tấn công vào nếu địch phát chiêu nhanh hơn.
Trang chủ gật đầu :
- Tấn công người nhưng lại lộ sơ hở cho người phản thủ hoàn công, ngươi nhận định như thế là đúng. Còn gì nữa không?
Sau khi nêu thêm một vài sai sót nữa của gã Đại Hùng lúc diễn luyện, Tiểu Phong lo lắng hỏi Trang chủ.
- Trang chủ không định bắt tiểu nhân phải luyện võ công đấy chứ? Mong Trang chủ lượng xét và miễn cho tiểu nhân. Nếu cần, Trang chủ cứ giao thêm việc cho tiểu nhân để được an nhàn tiểu nhân sẵn sàng vừa hoàn thành việc chăm sóc cho tiểu sư muội vừa lãnh nhận thêm việc do Trang chủ phó giao, xin đừng miễn cưỡng tiểu nhân luyện võ.
Vị Trang chủ cau mày và hất hàm về phía ái nữ đang hớn hở đùa vui ở gần đó :
- Ngươi hứa với ta sẽ mãi mãi chăm lo cho Tiểu Quỳnh?
Tiểu Phong khẳng khái nhận lời :
- Tiểu nhân cô thân cô thích, được Trang chủ đưa về cưu mang. Đại ân đại đức này tiểu nhân nguyện suốt đời luôn xem tiểu sư muội là hảo muội muội. Điều này Trang chủ không cần dặn tiểu nhân vẫn tự nguyện gánh vác.
Vị Trang chủ thở ra nhè nhẹ :
- Vậy thì ta có thể yên tâm giao cho ngươi vật này.
Trang chủ giao cho Tiểu Phong một vật nhỏ, được niêm kín trong một cuộn lụa :
- Đúng như ngươi vừa nói đời giang hồ đầy sóng gió, hiểm họa khôn lường, khó thể đoán đâu là lúc họa, lúc phúc, cũng không thể biết khi nào thì phong ba dấy lên. Nhưng vì đã là người giang hồ nên ta không thể không lường trước rồi sẽ có một ngày như vậy. Và nếu ngày đó xảy đến, ngoài vật này ta còn ủy thác cả Tiểu Quỳnh cho ngươi. Hãy giao vật này một khi Tiểu Quỳnh đủ tuổi thành nhân.
Tiểu Phong giãy nảy, ấn trả lại vật nọ vào tay Trang chủ :
- Sắp có sự biến xảy đến cho bổn Trang ư? Vậy Trang chủ còn chần chờ gì nữa không mau đưa phu nhân cùng tiểu thư đi lánh nạn? Tiểu nhân không nhận chịu sự ủy thác này đâu, dù Trang chủ có trách mắng thế nào tiểu nhân cũng cương quyết khước từ.
Vị Trang chủ giật mình và tỏ ý giận :
- Vì ngươi là người có nghĩa khí nên ta mới cậy nhờ. Ngươi làm ta thất vọng quá đấy.
Tiểu Phong chợt phân vân nhưng sau đó vẫn khăng khăng :
- Đại ân của Trang chủ, tiểu nhân nguyện một đời cảm kích. Nhưng việc Trang chủ cậy nhờ thật quá sức tiểu nhân. Nay vì đã làm Trang chủ thất vọng tiểu nhân chẳng còn gì để nói ngoài một câu từ biệt. Mong Trang chủ thứ lượng và bảo trọng.
Vừa nói dứt câu Tiểu Phong liền quầy quả quay người đi thẳng, không hề biết vị Trang chủ vẫn cứ đứng yên nhìn theo cho đến khi Tiểu Phong đi khuất dạng.
Một lúc lâu sau đó có một phụ nhân với bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đang chậm rãi từ phía xa tiến đến gầu vị Trang chủ.
Thoạt thấy phụ nhân cứ chúm chím cười vị Trang chủ vừa cau mặt vừa thở ra nhè nhẹ :
- Ở Tiểu Phong thật sự không có điều gì khả nghi sao?
Phụ nhân chưa đáp, Tiểu Quỳnh vì nhìn thấy phụ nhân nên chạy a đến :
- Mẫu thân không ở trong từ đường niệm kinh cầu Phật ư? Vậy thì hay quá, nếu ngày nào cũng có mẫu thân bên cạnh hài nhi như hôm nay thật là vui. Mẫu thân có nhìn thấy Phong ca đâu không?
Phụ nhân cười gượng, sau đó châu mày ủ dột nhìn vị Trang chủ :
- Chúng ta chỉ quá đa nghi. Tính khí của Tiểu Phong sau thời gian dài đón nhận quá sớm những gian khổ của một kiếp người lưu lạc thật sự chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn, tránh xa mọi phiền toái. Và kỳ thực đó là nguyên do khiến y không màng gì đến võ học. Y thật sự không am hiểu võ công.
Vị Trang chủ tỏ ra nhẹ nhõm :
- Y đã bỏ đi thật sao, phu nhân?
Phụ nhân khom người cúi xuống vuốt tóc Tiểu Quỳnh :
- Y đang thu xếp hành trang thì nhìn thấy thiếp, y lễ độ nói với thiếp lời cáo từ và tỏ ra áy náy vì không thể chăm sóc Tiểu Quỳnh lâu hơn. Thiếp cố bảo y nán chờ. Và nếu lão gia không còn gì nghi ngại nữa ắt hẳn sẽ tìm thấy y đang quanh quẩn ở hậu liêu.
Tiểu Quỳnh chợt vùng ra, vừa tất tả bỏ chạy, vừa hối hả gọi phụ thân mẫu thân :
- Phong ca luôn tốt với hài nhi, song thân đừng để Phong ca bỏ đi. Hãy giúp hài nhi giữ Phong ca lại.
Sự quyến luyến của Tiểu Quỳnh dành cho Tiểu Phong khiến phu phụ Trang chủ cùng mỉm cười hân hoan. Và họ tay nắm tay cùng đủng đỉnh bước theo nhưng bước gấp gáp của Tiểu Quỳnh.
Ở hậu liêu, đúng như phụ nhân vừa nói, Tiểu Phong với tay nải gọn nhẹ đeo trên vai đang nôn nóng chờ phụ nhân quay lại.
Vì thấy Trang chủ và phụ nhân cùng lúc xuất hiện Tiểu Phong bối rối.
Nhưng vẻ bối rối đó của Tiểu Phong vụt tan biến đi ngay khi tiếng kêu rối rít của Tiểu Quỳnh bỗng vang lên :
- Phong ca bảo sẽ luôn ở mãi cạnh tiểu muội, sao bây giờ Phong ca lại bỏ đi?
Tiểu Phong hớn hở ra mặt, giang tay đón nhận Tiểu Quỳnh cứ chạy đâm sầm đến :
- Nếu không vì lời đã hứa có lẽ Phong ca đã bỏ đi thật rồi. Yên tâm đi, tiểu thư. Dù thế nào đi nữa, một khi chưa có lời từ biệt với tiểu thư Phong ca vẫn chưa thể bỏ đi.
Vị Trang chủ chợt hắng giọng :
- Ngươi có thể lưu lại. Việc lúc nãy chỉ là ta muốn thử lòng ngươi. Kỳ thực mọi phong ba trên giang hồ tuy là điều không thể trách nhưng không lẽ một Trang chủ Hạnh Hoa trang như ta lại không đủ bản lãnh hoặc đối phó hoặc chí ít là thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Quỳnh hay sao?
Tiểu Phong áy náy, ngước mắt nhìn Trang chủ :
- Tiểu nhân cũng cảm thấy có lỗi khi quyết tình khước từ sự ủy thác của Trang chủ. Nhưng sự thật là tiểu nhân rất khiếp hãi, chỉ nghĩ đến việc đơn đầu với hiểm nguy là đủ sợ, nào dám đảm đương trọng trách một khi biết bản thân không thể hoàn thành.
Vị Trang chủ gật đầu :
- Ta có chuyện cần nói với ngươi. Hãy đến thư phòng cùng ta.
Tiểu Phong miễn cưỡng đáp ứng :
- Nếu vẫn là chuyện luyện tập võ công, tiểu nhân...
Không để Tiểu Phong nói hết lời vị Trang chủ chợt lạnh giọng :
- Ngươi đã được bao nhiêu niên kỷ?
Tiểu Phong đành đáp :
- Bẩm, đã hơn mười sáu.
Trang chủ gật đầu :
- Nghĩa là ngươi đang ở ngưỡng cửa của kẻ sắp thành nhân, phần nào cũng đủ nhận thức để phân cân nặng nhẹ biết đâu là điều nên làm và đâu là điều cần phải tránh?
Tiểu Phong bảo :
- Hơn hai năm được cận kề và được nghe Trang chủ giáo huấn, tiểu nhân càng tìm hiểu biết nhiều hơn so với trước kia.
Trang chủ cười lạt :
- Vậy ngươi nghĩ sao nếu có ngày nào đó để bảo bọc cho Tiểu Quỳnh và không có ta bên cạnh, ngươi liệu bảo bọc được chăng một khi ngươi đến cả bản lãnh phòng thân cũng không có?
Tiểu Phong nhún vai :
- Tiểu nhân luôn tránh xa mọi phiền toái, không sinh sự thì sự không sinh. Đó là điều tiểu nhân đã học được sau nhiều năm dài tồn tại cho dù bản thân chỉ là một đứa bé.
Trang chủ bảo :
- Họa vô đơn chí. Đâu phải lúc nào ngươi cũng tránh được tai hoạ, như lần ta tình cờ gặp ngươi chẳng hạn? Nếu lúc đó không có ta kịp xuất hiện, ngươi và Tiểu Hoa liệu có bình yên thoát xa mọi nguy hiểm chăng?
Tiểu Phong mỉm cười :
- Lần đó tai họa xảy đến chỉ vì một mẩu thức ăn nhỏ. Tiểu nhân nghĩ, vạn bất đắc dĩ, nếu muốn tránh tai họa thì chỉ cần nhượng bộ, trao cho bọn chúng điều bọn chúng muốn là ổn, không việc gì không thể tìm ra cách đối phó.
Phụ nhân chợt vọt miệng nói xen vào :
- Tiểu Phong ngươi còn nhỏ, biết ẩn nhẫn nhân nhượng để tránh xa mọi phiền nhiễu quả là điều hay và không phải bất kỳ ai ở độ tuổi huyết khí đang phương cương như ngươi có thể làm được. Tuy vậy đâu phải mỗi việc mỗi ẩn nhẫn là xong.
Tiểu Phong nghi ngại.
- Phu nhân định ám chỉ điều gì?
Phụ nhân tiến lại gần, vừa lấy tay xoa đầu Tiểu Quỳnh vừa thăm dò Tiểu Phong :
- Tiểu Quỳnh chưa quyến luyến với ai bằng ngươi. Điều này có lẽ ngươi thừa nhận thức để hiểu nguyên nhân vì sao?
Tiểu Phong ấp úng :
- Tiểu nhân luôn đối tốt với Tiểu Quỳnh xem Tiểu Quỳnh như huynh muội thủ túc. Tiểu nhân không phủ nhận cũng đã quyến luyến, không nỡ lìa xa Tiểu Quỳnh.
Tiểu Quỳnh dù còn nhỏ, chỉ mới lên chín, nhưng câu nói của Tiểu Phong vẫn làm Tiểu Quỳnh cảm kích. Tiểu Quỳnh cầm tay Tiểu Phong và thỏ thẻ :
- Tiểu muội lâu nay không có ai chơi đùa ngoài Phong ca. Nếu Phong ca bỏ đi, muội sẽ nhớ nhung biết chừng nào.
Toan đáp lời Tiểu Quỳnh, Tiểu Phong chợt nghe phụ nhân hỏi :
- Chuyện sẽ như thế nào nếu có ngày sự an toàn của Tiểu Quỳnh đều phụ thuộc vào ngươi, một mình ngươi sẽ phải giúp Tiểu Quỳnh đương đầu, vượt qua mọi nguy hiểm?
Tiểu Phong thất sắc :
- Hết Trang chủ lại đến phu nhân bỗng bất ngờ đề cập đến viễn cảnh như thể thế nào cũng xảy đến. Bổn Trang sắp xảy ra sự biến thật hay sao?
Phụ nhân không đáp. Thay vào đó là tiếng hắng giọng của Trang chủ vang lên :
- Phàm là người giang hồ, thân bất du kỷ, họa phúc dĩ nhiên khó lường. Ngươi nghĩ sao về điều phu nhân ta vừa nêu?
Tiểu Phong cười gượng :
- Đã tiên lượng thế nào bổn Trang cũng gặp biến cố, theo tiểu nhân tốt hơn hết Trang chủ và phu nhân nên tìm cách lánh nạn ngay từ bây giờ.
Ở phụ nhân chợt xuất hiện một nụ cười héo hắt :
- Ta chẳng đã nói đâu phải mỗi việc mỗi ẩn nhẫn tránh là xong. Có nhiều lúc dù biết là họa nhưng vẫn phải đương đầu.
Tiểu Phong ngây người :
- Phu nhân và Trang chủ quyết không lẩn tránh?
Trang chủ đáp nhẹ nhưng thật quả quyết :
- Không thể lẩn tránh. Có chăng là phu phụ ta chỉ lo cho Tiểu Quỳnh mà thôi.
Tiểu Phong bắt đầu bồn chồn :
- Đến khi nào thì sự biến xảy ra? Liệu còn đủ thời gian để tiểu nhân cùng Tiểu Quỳnh lo phương tẩu thoát chăng?
Trang chủ nổi giận :
- Thân ngươi không có lấy một chút võ công. Ngươi nghĩ ngươi có thể đưa Tiểu Quỳnh đi thoát được bao lâu?
Tiểu Phong thoáng sợ hãi vì lần đầu nhìn thấy Trang chủ nổi giận :
- Thoát được lúc nào hay lúc ấy, vẫn hơn là biết nguy nhưng vẫn mù quáng đối đầu.
Trang chủ tái mặt, sau đó phá lên cười ngạo nghễ, tiếng cười làm váng động như muốn xoáy thủng màng nhĩ Tiểu Phong.
Không chỉ có Tiểu Phong bị tiếng cười của Trang chủ làm cho chấn động, cả Tiểu Quỳnh cũng thế. Do vậy, khi tràng cười kia cứ muốn kéo dài mãi không thôi, vượt quá sức chịu đựng của Tiểu Quỳnh chỉ là một đứa bé, Tiểu Quỳnh chợt khóc thét lên, một tay thì bấu víu vào y phục của mẫu thân để cầu cứu tay còn lại thì níu chặt mãi Tiểu Phong, quyết không chịu buông.
Trước tình cảnh này phụ nhân thở dài, lên tiếng gọi Trang chủ :
- Lão gia đừng làm Quỳnh nhi sợ nữa.
Trang chủ liền ngưng cười và nghiêm mặt nhìn Tiểu Phong :
- Ngươi tuy có nghĩa khí nhưng lại thiếu khí phách và đởm lược của đấng trượng phu. Ngươi đi đi, chuyện của Hạnh Hoa trang, La Hào Chung ta biết tự lo liệu. Cũng may ta chưa giao phó sinh mạng Tiểu Quỳnh vào tay ngươi. Bằng không, hừ, La gia thà để Tiểu Quỳnh chết chung chỗ hơn là giao vào ngươi rồi cũng lâm tử cảnh.
Do Tiểu Quỳnh vẫn cứ níu chặt nên Tiểu Phong vừa ray rứt vừa áy náy :
- Trang chủ nói đúng, đởm lược là thứ duy nhất tiểu nhân không thể nào có. Nhưng lìa xa Tiểu Quỳnh như thế này, tiểu nhân thật không nỡ.
Thật nhanh Trang chủ chợt vung tay lên, làm cho Tiểu Quỳnh lập tức rơi vào cảnh hôn mê trầm trầm, đến Tiểu Phong cũng hoảng sợ phải bật kêu :
- Sao lại thế này? Trang chủ đã đã sát hại chính lệnh ái?
Tiểu Quỳnh vừa hôn mê thì đã có ngay phụ nhân đỡ vào tay. Phụ nhân bảo :
- Đấy là thủ pháp điểm huyệt, chỉ những người luyện võ mới am hiểu. Có luyện võ mới nên thân hữu dụng, người không muốn thế sao, Tiểu Phong?
Phát hiện Tiểu Quỳnh vẫn còn giữ nhịp hô hấp đều đều, nhất là chính phụ nhân dù là thân mẫu vẫn không lấy gì làm lo lắng cho sinh mạng Tiểu Quỳnh, nên Tiểu Phong đáp :
- Luyện võ là chấp nhận sống một cuộc sống giang hồ, nghĩa là ngày tiếp ngày phải phập phồng lo sợ cho sinh mạng không biết sống nay chết mai. Tiểu nhân thật không đủ đởm lược tiếp nhận cuộc sống này.
Phụ nhân thở dài và bồng ẵm Tiểu Quỳnh bằng hai tay, ôm sát vào lòng :
- Tiểu Quỳnh đã bị điểm huyệt, quyết không nhận biết lúc nào ngươi ra đi và trước khi để ngươi bỏ đi ta muốn cho ngươi biết điều này. Là ta vẫn luôn cảm kích vì suốt hai năm qua ngươi đã thay ta chăm sóc Tiểu Quỳnh. Hãy theo ta, chí ít người có thể từ biệt Tiểu Quỳnh lần cuối.
Không thấy Trang chủ nói gì, Tiểu Phong buồn bã bước theo chân phụ nhân.
Vào đến khuê phòng, một gian phòng nhỏ và xinh xắn dành cho Tiểu Quỳnh, Phụ nhận đặt Tiểu Quỳnh nằm xuống trong trạng thái ngủ mê. Sau đó, phụ nhân bảo Tiểu Phong :
- Kỳ thực sự biến cố xảy đến cho Hạnh Hoa trang hay không vẫn là điều khó thể biết chắc. Nhưng vì điều đó thế nào cũng đến và vì lo cho Tiểu Quỳnh nên Trang chủ lão gia có ý thu nhận ngươi làm truyền nhân duy nhất. Ngươi hãy cân nhắc thật kỹ trước khi có quyết định là bỏ đi hay lưu lại.
Tiểu Phong kinh nghi :
- Ở bổn Trang, đệ tử của Trang chủ nào phải ít. Lời nói này của phu nhân tiểu nhân thật không hiểu.
Phụ nhân cười gượng :
- Trang chủ lão gia dù lâu nay vẫn chú tâm kiếm tìm nhưng cuối cùng cũng chưa tìm thấy một đệ tử nào thật sự đắc ý ngoài ngươi. Do đó, có nhiều công phu sở đắc lão gia vẫn giữ kín cho đến tận bây giờ. Chỉ cần ngươi nhận lời nhất định lao gia truyền thụ toàn bộ tuyệt kỹ cho ngươi.
Tiểu Phong thở dài :
- Hảo ý của phu nhân và Trang chủ...
Không để Tiểu Phong nói tiếp, phụ nhân chợt bảo :
- Đừng vội đi đến quyết định nào cả. Hãy nghe ta nói đây, nếu lần này ngươi vẫn khăng khăng khước từ thì không phải chỉ có ta và Trang chủ lão gia thất vọng. Kể cả Tiểu Quỳnh cũng thế vì sẽ không còn một ngày nữa nhìn thấy ngươi. Trái lại, nếu ngươi nhận lời và giả như sự biến không hề xảy ra như ta cùng lão gia lo ngại, chẳng phải nơi này sẽ là nơi mãi mãi cho ngươi dung thân sao?
Lời nói của phụ nhân làm cho Tiểu Phong phân vân. Vì thế, mãi một lúc sau Tiểu Phong mới đáp lời...