Chương 1
Năm Nam Tống, thành Lâm An
Hôm nay cũng như mọi ngày, trong Phương Phủ – nổi tiếng giàu có đứng nhất, đứng nhì thành Lâm An, lại có rất nhiều khách không mời mà đến.
Những người này đều là công tử có tiền có quyền,
một số nổi tiếng là những công tử nhà giàu không cần làm việc, đương
nhiên cũng có một ít không tai tiếng, không gia thế bối cảnh; những
người này mặc dù có bối cảnh khác nhau, nhưng bọn họ cũng là chung chí
hướng, mục tiêu của bọn họ chỉ có một ——con của Phương viên ngoại Phương Kỉ Lễ, Phương Hoán Thanh.
Phương Kỉ Lễ là doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy ở
Lâm An, hắn đã để lại một giai thoại truyền kỳ làm người ta say sưa kể,
sự tích hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong thời gian mười năm ngắn ngủi, ở Lâm An mở bốn cửa hàng quần áo, bốn phường thêu. Sau một
thời gian cố gắng kinh doanh buôn bán, hắn đã có gia tài bạc triệu, của
cải một phương doanh nhân, tám cửa hàng của hắn giúp hắn kiếm được núi
vàng núi bạc, cũng khiến hắn ở Lâm An thành phú hào có tiếng .
Đáng tiếc, hắn mắc phải cái bệnh mà hơn một nửa kẻ có tiền sẽ mắc phải, bệnh keo kiệt – trình độ keo kiệt của hắn so với của cải của hắn còn nổi tiếng hơn.
Hắn kiếm tiền chỉ để người trong nhà hưởng, với
người ngoài lại vắt cổ chày ra nước, gần 10 năm nay, chưa ai thấy qua
hắn góp tiền cho quỹ công, chưa từng tạo kiều sửa lộ (xây cầu đắp
đường), chưa từng quyên giúp miếu thờ, chưa từng mở kho phát lương cứu
tế người nghèo…… Nói tóm lại, hắn chính là một con quỷ keo kiệt, không
của cải thì sẽ không một kẻ nào kính ngưỡng cùng tôn kính.
Nhưng người không được hoan nghênh như Phương Kỉ
Lễ, lại có một ưu điểm lớn – nói đúng ra, ưu điểm này không phải của hắn mà của con hắn, Phương Hoán Thanh.
Phương Hoán Thanh năm nay tuổi xuân mười tám, là người đẹp nhất Lâm An. Một số người may mắn gặp được Phương Hoán Thanh đều kinh ngạc, người ta nói nàng đẹp như tiên nữ, gặp nàng liền hiểu cái gì gọi là dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, .
Bởi vậy có thể thấy được, Phương Hoán Thanh xinh
đẹp như thế nào, khó trách nàng vừa đến tuổi lấy chồng, người đến nhà họ Phương cầu hôn sẽ không giảm, cho tới bây giờ không đến nghìn người
cũng có chín trăm, cửa nhà họ Phương thật đã bị đạp nát, đây là sự thật, cũng không phải nói quá.
Trong số người hâm mộ đến cầu hôn Phương Hoán Thanh, có một số vì của cải Phương Kỉ Lễ mà đến, một số vì Phương Hoán Thanh sắc đẹp mà đến, nhưng dù
những người này có mục đích là gì, cho tới bây giờ không ai có thể thỏa
lòng cưới Phương Hoán Thanh về nhà.
Phần lớn người theo đuổi đều bị người xem tiền như mạng là Phương Kỉ Lễ đuổi đi, chỉ có số ít vài người có tiền có thế công tử có thể qua được cửa của Phương Kỉ Lễ; nhưng những người này không một ai có thể lọt vào Phương Hoán Thanh mắt xanh, cưới nàng về nhà.
Là Phương Hoán Thanh ánh mắt quá cao, vẫn là có nguyên nhân khác? Đến nay vẫn là điều bí mật, không ai biết.
Tuy rằng như thế, đối với người hâm mộ của nàng
mà nói, chỉ cần nàng một ngày không gả làm vợ người, liền vẫn còn cơ
hội, còn hi vọng, cho nên bọn họ mỗi ngày đều đã đứng cạnh bờ tường nhà
họ Phương chờ thấy mặt Phương Hoán Thanh, chắc chắn phải nhìn thấy người đẹp cười, mọi người mới hết hy vọng, để rồi ngày hôm sau lại đến, lại
đợi người đẹp cười, như thế một ngày qua một ngày, một năm lại một năm.
Tất cả mọi người chờ mong ngày nào đó Phương Hoán Thanh có thể tiếp nhận mình, để nàng xinh đẹp tươi cười chỉ vì một mình mình nở rộ.
“Tiểu thư, cô ra ngoài nhìn một chút đi, nếu
không những người này không biết còn ầm ỹ đến khi nào đâu!” nha hoàn
của Phương Hoán Thanh, Thu Hương, nhìn một cái đầu trồi lên hụp xuống ngoài bờ tường, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Mỗi ngày đều như vậy, những người này thật sự ăn no không chuyện gì làm sao? Hai ngày trước, có vị công tử họ Hoàng từ trên tường này ngã xuống, nghe nói đến bây giờ còn nằm trên
giường đi không nổi, không lẽ những người này không sợ bước lên Hoàng
công tử rập khuôn sao? Bọn họ không sợ chết sao?
“Ai!” Phương Hoán Thanh nâng cằm bằng cánh tay mảnh khảnh, trên khuôn mặt xinh đẹp có nhàn nhạt ưu sầu.
Không lẽ xinh đẹp là lỗi của nàng sao? Nàng không trêu chọc những người này, những người này sao không chịu buông tha
nàng? Nếu nàng không đẹp đến vậy thì tốt rồi, ai~~!
“Được rồi, ta đi đuổi bọn họ.”
Phương Hoán Thanh đứng dậy, bất đắc dĩ thong thả
ra khỏi phòng. Nàng càng tới gần bờ tường, ánh mắt mọi người liền trừng
càng lớn, thở cũng nhanh hơn.
“Cám ơn các vị công tử đến để gặp Phương Hoán Thanh, mời các vị trở về đi!” Ánh mắt của nàng rất nhanh đảo qua mọi người, mặt mang cười.
“Ôi~~” Mọi người không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Đối với những người từng bị Phương Hoán Thanh từ
chối mà nói, có thể may mắn nhìn thấy nàng cười, một ngày này bọn họ sẽ
qua thực vui vẻ; vì ngày mai có thể lại nhìn thấy nàng tươi cười, mọi
người đều ngoan ngoãn từ trên tường leo xuống, dẹp đường về nhà, hoàn
toàn không dám quấn lấy người đẹp như tiên nữ giáng trần trong cảm nhận
bọn họ.
Hô, cuối cùng đều đi rồi! Nhìn mọi người đi hết, Phương Hoán Thanh mới như trút được gánh nặng trở lại phòng trong.
“Thật không uổng là tiểu thư, chỉ cần một cái mỉm cười là có thể đuổi đi đám quỷ chán ghét kia, em nghĩ có năng lực này
trên đời, trừ bỏ tiểu thư ra không có người thứ hai !” Có thể nói Thu
Hương đối với “khả năng đặc biệt” của Phương Hoán Thanh hết sức bội
phục.
“Hừ! Là bọn hắn biết tự hiểu lấy mình, nếu ta
cười một cái còn đuổi không được bọn họ, ngày mai bọn họ đừng mong thấy
ta. Ta chịu cười với bọn họ đã là ơn huệ rất lớn với
họ, nếu bọn họ còn không thỏa mãn, đừng mong ta lại liếc nhìn bọn họ lần nữa.” Phương Hoán Thanh nhếch nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hờn dỗi nói.
Thu Hương cùng chung suy nghĩ gật gật đầu.”Tiểu
thư nói đúng đó, có điều những người này cũng thật là kỳ quái, bọn họ
chắc phải biết tiểu thư chán ghét bọn họ mới đúng, làm sao mỗi ngày còn
đến? Không lẽ bọn họ không sợ tiểu thư nổi giận, không bao giờ để ý đến
bọn họ nữa sao? Em nói tiểu thư nha! Chúng ta làm thế nào những người
này mới hết hy vọng đây? Không lẽ tiểu thư phải gả cho ai đó bọn họ mới hết hy vọng sao?”
“Nếu đúng như thế thì nguy rồi!” Đôi mi thanh tú
của Phương Hoán Thanh nhíu nhíu, bộ dáng như thực phiền não.”Cho tới bây giờ, ta vẫn chưa nhìn trúng ai, nếu phải vậy mới để những người này hết hy vọng với ta, không biết phải chờ tới năm nào tháng nào ngày nào nữa!”
Phương Hoán Thanh hơi thoáng nghĩ vậy, lòng sẽ
không vui, nàng biết ánh mắt mình hơi cao một chút, tính tình hơi kiêu
một chút, lại nói nàng đến mười tám tuổi còn vò võ một mình, chính nàng
phải chịu trách nhiệm lớn nhất, là nàng gieo gió gặt bão, chẳng trách
người khác.
Tuy rằng thoạt nhìn bên ngoài, nàng chưa từng
rung động với chàng trai nào, nhưng, sự thật không phải như vậy, đây là
bí mật lớn nhất của nàng, một bí mật chỉ có mình nàng biết được.
Nàng từng rung động với một người, chỉ một, tên của hắn nàng cả đời vẫn sẽ nhớ rõ, tên hắn là Gia Cát Diệp.
Lúc mới quen Gia Cát Diệp nàng mới 14 tuổi, mà
hình như Gia Cát Diệp khi đó 15, 16, tuy là chuyện đã gần 4 năm trước,
nhưng nàng đến nay còn nhớ rõ bộ dáng của hắn.
Màu da hắn hơi ngăm đen, mỗi khi hắn đứng dưới
ánh mặt trời, thoạt nhìn thật chói mắt, diện mạo của hắn cũng không phải quá xuất sắc, lại đủ để lại ấn tượng khắc sâu cho nàng; nàng còn nhớ rõ thanh âm của hắn rất ấm, trầm, làm người ta nghe hoài không chán……
“Tiểu thư, tiểu thư! Cô suy nghĩ cái gì? Nghĩ
xuất thần như vậy nha?” Thu Hương thấy Phương Hoán Thanh chợt ngẩn
người, lay nàng hỏi.
“A.. không có gì.” Phương Hoán Thanh tuy không nói gì, khuôn mặt xinh đẹp lại vô cớ đỏ lên.
Thu Hương tò mò nhìn nàng.”Tiểu thư, cô sẽ không đang nhớ cái tên Gia Cát Diệp bị lão gia đuổi đi?”
“Em.. em đang nói gì vậy? Gia Cát Diệp là ai? Nhà họ Phương chúng ta có người này sao?” Phương Hoán Thanh rùng mình, nàng không nghĩ có thể từ trong miệng Thu Hương nghe được cái tên Gia Cát
Diệp. Đang lúc bối rối, nàng chỉ có thể chối bỏ sự tồn tại của Gia Cát
Diệp.
“A, tiểu thư, cô không nhớ rõ sao?” Thu Hương
trong lòng cực kỳ nghi ngờ, nàng gãi gãi đầu, “Em còn cho rằng tiểu thư
nhớ rõ hắn kia. Gia Cát Diệp chính là tên nô tài làm ở nhà họ Phương
chúng ta 4 năm trước, hắn còn thường giúp tiểu thư dắt ngựa nữa, tiểu
thư cô nhớ chưa? Hắn hơi cao cao, đen đen, tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng người rất hiền lành ; nếu không phải hắn đã quên thân phận mình,
tùy tiện thổ lộ với tiểu thư, cũng sẽ không chỉ ở nhà họ Phương được có
nửa năm đã bị lão gia đuổi đi……”
“Đủ, không cần nói thêm nữa, ta nhớ ra rồi!” Phương Hoán Thanh tức giận trừng Thu Hương.
Thu Hương nói quá nhiều, làm nàng không thể lại vờ như đã quên mất Gia Cát Diệp.
“Hừ, thì ra em nói là hắn à? Chuyện qua đã lâu
vậy, làm sao ta còn nhớ hắn nổi!” Nàng nói, ra vẻ chẳng để ý:”Đúng rồi!
Thu Hương, sao vừa rồi em nghĩ ta còn nhớ Gia Cát Diệp?” Người theo đuổi nàng nhiều như sao trên trời, vì sao Thu Hương cũng không nhắc ai khác, lại nhắc Gia Cát Diệp, người đã nhiều năm không thấy?
“Bởi vì……” Thu Hương không biết nên nói không,
nàng sợ hãi nhìn Phương Hoán Thanh, nuốt nước miếng rồi nói: “Em nói
tiểu thư không được tức giận nha! Là thế này, mấy ngày trước, em vô ý
nghe được tiểu thư nói mớ, khi đó, tiểu thư gọi mấy tiếng Gia Cát Diệp,
cho nên em mới…… mới đoán tiểu thư vừa nghĩ đến hắn.”
“Cái gì?” Phương Hoán Thanh bất ngờ, há hốc mồm.
Trong mơ nàng gọi tên Gia Cát Diệp? Nàng hoàn
toàn không nhớ có chuyện này nha! Nếu lời Thu Hương nói là thật, vậy
không phải nàng mơ thấy Gia Cát Diệp sao?
Điều này sao được? Nàng làm sao có thể mơ thấy
hắn được? Tuy rằng nàng thỉnh thoảng có nhớ tới hắn, nhưng đó là chuyện
đã qua, hơn nữa, bọn họ không thể nào gặp lại, vì sao nàng mơ thấy hắn
được?
“Tiểu thư, cô tức giận sao?”
Thu Hương thấy sắc mặt Phương Hoán Thanh thoạt
xanh thoạt trắng, nàng đoán rằng Phương Hoán Thanh 8 phần là đang giận
mình.
“Ta tức giận? Không có!” Phương Hoán Thanh cười
lắc đầu nói: “Ta làm sao tức giận vì loại chuyện này? Chẳng qua là nói
mớ thôi, đó là lúc không hay biết gì mới nói, ta sẽ không để trong lòng
đâu!”
Thu Hương nghe Phương Hoán Thanh nói vậy, nàng
yên lòng.”Đúng rồi! Em cũng nghĩ như vậy. Tiểu thư chắc đã sớm quên
người kia mới đúng, tiểu thư vốn không thích hắn, nếu không năm đó tiểu
thư cũng sẽ không kiên quyết chối từ tấm lòng hắn đúng không?”
“…… Đúng vậy!” Phương Hoán Thanh cười gượng vài
tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Hắn tưởng hắn là ai vậy! Một tên nô
tài lại dám với cao, dám thích tiểu thư như ta, ta làm sao có thể coi
trọng hắn? Cái loại không tự biết sức mình như hắn làm sao ta có thể nhớ được? Ta đã sớm quên sạch hắn và những lời vô lễ của hắn, ta nói thật
đó!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Thu Hương gật đầu.”Là hắn
không tốt, hắn hoàn toàn đã quên thân phận mình, dám mơ mộng với cao
tiểu thư, là em đoán sai, tiểu thư không lý do gì còn nhớ rõ hắn, thực
xin lỗi! Em về sau sẽ không ở trước mặt tiểu thư nhắc tới hắn.”
Thật ra, trong lòng Thu Hương có hơi đồng tình
Gia Cát Diệp, nàng cảm thấy hắn thực đáng thương, đơn giản là thổ lộ
thích tiểu thư đã bị đuổi ra nhà họ Phương, ai~~ Người đó cũng không
phải thực xấu.
Nô tài thì mãi vẫn là nô tài, cho dù Gia Cát Diệp thích tiểu thư cũng không nên nói ra, nếu lúc ấy hắn không bày tỏ với
tiểu thư, nói không chừng còn sống phây phây ở nhà họ Phương vì tiểu thư dắt ngựa, có thể cùng người trong lòng ở chung sớm chiều.
“Đúng, em có biết là tốt rồi.” Trong đôi mắt to đen của Phương Hoán Thanh rõ ràng có lẫn một chút cô đơn.
“Tiểu thư, hôm nay trời đẹp như vậy, chúng ta ra
ngoài cưỡi ngựa đi!” Tiểu thư thoạt nhìn hình như thực uể oải, nếu để
tiểu thư đi làm chuyện nàng thích, chắc nàng sẽ vui lên mới đúng.
Phương Hoán Thanh nhìn ngoài cửa sổ.”Hôm nay ta không muốn cưỡi ngựa……”
Thu Hương nói không suy nghĩ: “A, vì sao? Hôm qua không phải tiểu thư mới nói đã lâu không cưỡi ngựa, hôm nay muốn đến
ngoại ô cưỡi ngựa sao?”
“Ta chỉ là không muốn cưỡi ngựa thôi!” Phương
Hoán Thanh không kiên nhẫn nói. Đúng là nàng thực thích cưỡi ngựa, nhưng hôm nay ngoại lệ. Bởi vì cưỡi ngựa sẽ làm nàng nhớ tới thời gian tốt
đẹp từng có cùng Gia Cát Diệp, nàng cũng không muốn lại nhớ tới hắn nữa.
“Tiểu thư……” Nàng cảm thấy hôm nay tiểu thư thật
sự lạ quá nha, không lẽ thực có liên quan cùng Gia Cát Diệp sao? Chắc
đúng là Gia Cát Diệp có liên quan, bởi vì nàng nhắc tới Gia Cát Diệp,
tiểu thư mới buồn bực.
“Tiểu thư, có phải Gia Cát Diệp hắn……”
“Ta nói không cần nhắc tên của hắn!”
Phương Hoán Thanh đột nhiên tức giận khiến Thu Hương sợ nhảy dựng, miệng há thật to.
“Thực xin lỗi, ta mất bình tĩnh!” Phương Hoán Thanh thật xin lỗi nhìn Thu Hương một lúc, sau đó đứng dậy rời phòng.
Tiểu thư đến cùng là làm sao vậy? Thu Hương không hiểu ra sao đứng sững.
Tiểu thư cùng Gia Cát Diệp khi đó…… Chắc sẽ không thật sự có chuyện gì không muốn để người ta biết đi?
Đó là một ngày trời đẹp nắng trong, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Phương Hoán Thanh vì nhìn thấy mấy chú cá con bơi qua
bơi lại trong ao mà hớn hở cười vui.
“Tiểu thư, cô hình như rất vui.”
“Gia Cát Diệp, là ngươi nha!” Phương Hoán Thanh
gần như phải ngửa đầu mới thấy rõ mặt Gia Cát Diệp. Bó tay thôi, ai kêu
Gia Cát Diệp cao như vậy, hắn cùng lắm là 15, 16 tuổi, dáng người cũng
không thua đám thiếu niên 17, 18.
Gia Cát Diệp không chỉ có dáng người cao lớn, bề
ngoài cũng chững chạc hơn so với đám trẻ cùng tuổi, thiếu tính trẻ con,
hơn một chút nghiêm túc. Cũng bởi hắn thoạt nhìn lớn hơn so với cùng
tuổi đứa nhỏ, cho nên mới vào được nhà họ Phương, không lâu sau đã bị
Phương Kỉ Lễ giao cho nhiệm vụ quan trọng, muốn hắn đi theo bên người
Phương Hoán Thanh bảo vệ nàng.
Mặt Gia Cát Diệp luôn nghiêm túc lúc này lại đầy ý cười, hắn luôn yên lặng ít lời nhưng trước mặt Phương Hoán Thanh lại
tươi cười nở rộ.
“Tiểu thư, hôm nay thời tiết tốt như vậy, chúng ta đi cưỡi ngựa đi!”
Là Gia Cát Diệp dạy Phương Hoán Thanh cách cưỡi
ngựa, dưới sự cẩn thận dạy dỗ của hắn, Phương Hoán Thanh vốn rất sợ ngựa trở nên một chút cũng không sợ nữa, bọn họ thường đến ngoại ô cưỡi
ngựa, khi cùng Phương Hoán Thanh ở chung cũng là lúc hắn cảm thấy hạnh
phúc nhất.
“Tốt lắm!” Vẫn ngồi xổm bên cạnh ao, chân Phương Hoán Thanh đã tê rần, nàng vừa đứng dậy, người không đứng vững, lung lay xém ngã.
Thấy thế, Gia Cát Diệp vội vàng đỡ lấy nàng.”Cẩn thận.”
“Cám ơn.” Phương Hoán Thanh ngẩng đầu lên, cánh tay đón nhận sức mạnh từ trên tay hắn truyền vào.
Đây có thể là bọn họ ở chung hơn nửa năm tới nay khoảng cách gần nhất đi?
Phương Hoán Thanh thẹn thùng nhìn hắn, khuôn mặt xinh xắn hồng hồng.
Nàng chỉ mới 14 tuổi, cũng không hiểu quá rõ thích là cảm giác gì.
Nàng chỉ biết là từ sau khi Gia Cát Diệp xuất
hiện, nàng mỗi ngày đều trôi qua thật vui vẻ, hắn không giống với những
người khác, nàng chưa từng chán ghét hắn, nàng cũng không chán ghét ở
chung với hắn.
“Tiểu thư……” Gia Cát Diệp nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết của nàng, tim đập dồn dập không thôi.
Hắn nhịn không được, hắn không muốn tiếp tục ghìm nén, hắn phải để nàng biết cảm giác của mình đối với nàng.
Hắn cầm trụ tay nhỏ bé của nàng.
“Ngươi làm gì đó?”
Tay Phương Hoán Thanh bị hắn cầm thật chặt, trên mặt tràn ngập kinh hoảng.
“Tiểu thư, em không cần sợ.” Gia Cát Diệp chưa
từng hồi hộp như vậy, hắn sốt ruột nói:”Ta đối với em…… Ta biết thân
phận mình không xứng nói những lời này, nhưng ta thật sự thích tiểu thư, tiểu thư, ta……”
Gia Cát Diệp cũng không biết vì sao lại đột nhiên xúc động, nói ra những lời này đối với Phương Hoán Thanh, hắn không
phải loại người hấp tấp nha! Hắn cũng không phải không biết với thân
phận mình không thể đem những lời này nói thành lời, chắc chắn khi đó
hắn không tỉnh táo, nhưng mà hắn cũng bởi vì nàng mới không tỉnh táo.
Một cô bé năm ấy mới 14 tuổi lại đối với hắn có
lực hấp dẫn lớn như vậy, vì người này là Phương Hoán Thanh, hắn mới làm
như vậy sao? Nếu thay bằng người khác, chắc hắn có thể yên ổn làm tốt
bổn phận nô tài, sẽ không đánh liều thổ lộ với nàng bất chấp nguy cơ bị
đuổi ra khỏi nhà.
Chỉ đổ thừa hắn rất thích nàng, thích đến không
thể lại giấu diếm nữa, hắn muốn cho nàng biết hắn thích nàng đến cỡ nào, hắn không có mục đích gì khác, chỉ muốn cho nàng biết mình thật lòng.
“Gia Cát Diệp, ngươi……” Phương Hoán Thanh sợ cứng người.
Chưa từng có người nói như vậy với nàng, hắn là người đầu tiên.
Cho dù nàng không chán ghét hắn, cho dù nàng đối
với hắn cũng có chút thích, nhưng hắn tùy tiện những lời này với nàng……
Mới 14 tuổi nàng làm thế nào chịu được?
Gia Cát Diệp biết mình dọa đến nàng, nhưng vẫn không muốn buông tay.
Nắm chặt tay nàng, hắn vội vàng nói:”Tiểu thư,
xin em, nghe ta nói! Ta biết nói những lời này với em là quá đột nhiên,
ta chỉ là một người tầm thường, xứng tiểu thư thế nào được? Nhưng ta với tiểu thư là thật lòng, ta thực thích tiểu thư, chỉ cần tiểu thư có thể
cho ta cơ hội, ta chắc chắn cố gắng để mình xứng với tiểu thư. Mời em
tin tưởng ta, ta luôn sẵn sàng làm mọi chuyện vì em……”
“Ta……” Phương Hoán Thanh sững sờ nhìn hắn.
Nàng thật sự không biết nên nói với hắn cái gì
mới tốt, nàng cho hắn cơ hội gì đây? Hắn chỉ là một tên nô tài, không
phải sao? Không lẽ nàng phải hắn cơ hội chứng tỏ nô tài như hắn cũng có
thể cho nàng hạnh phúc sao?
Ngay khi trong lòng Phương Hoán Thanh quá sức bối rối, có người tới gần bọn họ, thấy cảnh bọn họ tay trong tay.
Người tới là Thu Hương cùng quản gia Hứa đại thúc, khi bọn họ thấy hình ảnh như vậy đều quá mức kinh ngạc.
“Tiểu thư, Gia Cát Diệp, hai người đang làm cái gì vậy?” Thu Hương kêu lên.
“Buông ra!” Phương Hoán Thanh mắc cỡ đến muốn
chui xuống đất, lại để người khác nhìn thấy nàng và Gia Cát Diệp cùng
một chỗ, mặt mũi nàng phải ném ở đâu nha!
“Gia Cát Diệp! Vì sao ngươi nắm tay tiểu thư?
Ngươi thật to gan!” Hứa đại thúc không kiêng nể mắng to thành tiếng, hắn cho rằng chắc chắn là lỗi của Gia Cát Diệp.
Gia Cát Diệp buông tay Phương Hoán Thanh xong, không nói một câu nhìn Hứa đại thúc cùng Thu Hương.
Hắn hiểu mình nói thêm đều không thay đổi được
gì, nhưng hắn không cần, người khác nghĩ thế nào hắn không cần biết, bây giờ hắn muốn biết nhất là Phương Hoán Thanh đối với hắn đến cùng có
tình cảm hay không, loại cảm tình giống như của hắn đối với nàng.
“Tiểu thư, em trả lời vấn đề của ta được không?” Lòng hắn tràn đầy chờ mong nhìn nàng.
“Tiểu thư, hai người……” Thu Hương hết nhìn Gia Cát Diệp lại xem Phương Hoán Thanh, vẻ mặt khó hiểu.
Phương Hoán Thanh nghĩ rằng, nguy rồi, Thu Hương
đang nghi ngờ ! Không được, nàng không thể để tên này hủy đi tiếng tăm
của Phương đại tiểu thư nàng……
“Ngươi, ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không
hiểu.” Nàng định liều chết không nhận, nàng không muốn để bọn họ chế
giễu.
“Tiểu thư……” Gia Cát Diệp ngây ngẩn cả người.
Làm sao hắn nói nhiều như vậy nàng còn nghe không hiểu? Có thể sao? Nàng là nghe không hiểu hay là không muốn biết?
“Ngươi đi đi! Chuyện vừa rồi ta không trách, lần sau đừng lặp lại!” Phương Hoán Thanh vội vã muốn né tránh hắn.
“Không, ta không đi!”
Gia Cát Diệp không cho phép nàng trốn tránh, bởi
vì lần này nếu hắn bỏ qua nàng, hắn biết mình không thể lại có cơ hội
nào nữa.
Tròng mắt hắn tỏa sáng, nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói:”Ta đã cùng tiểu thư thổ lộ, ta hy vọng tiểu thư có thể cho
ta đáp án, đến cùng là thích ta hay không, điều này rất quan trọng với
ta, ta phải biết quyết định của tiểu thư!”
Cái gì? Gia Cát Diệp cùng tiểu thư?
Thu Hương cùng Hứa đại thúc hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều trừng lớn.
Tên ngu ngốc! Phương Hoán Thanh cảm thấy mình sắp bị Gia Cát Diệp tức chết rồi.
Làm sao có thể có người ngốc như vậy? Mặc kệ nàng đến cùng có thích hắn hay không, nàng cũng không thể ở trước mặt người
khác nói ra; hắn cũng không vì nàng suy nghĩ, nàng nhưng là Đại tiểu
thư, làm sao có thể ở trước mặt người khác nói mình thích một nô tài
được?
“Ngươi tên ngu ngốc này! Ngươi đã quên thân phận
mình sao? Ta là ai, mà ngươi lại là người nào? Ta làm sao có thể sẽ
thích ngươi? Ngươi không cần lại cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Cút
mau!” Nàng hung hăng mắng hắn một tràng.
Gia Cát Diệp sắc mặt trắng nhợt, hắn cắn chặt môi không hề nhắc lại.
Phương Hoán Thanh đương nhiên biết mình thương tổn hắn, nhưng đành vậy, nàng không thể để bọn Thu Hương chế giễu a.
“Ngươi không nên lại có suy nghĩ viễn vông với
ta, cố gắng làm việc, nhớ rõ bổn phận mình, nếu không ta nói cha đuổi
ngươi ra khỏi nhà!”
Phương Hoán Thanh những lời này thoạt nghe như là đang cảnh cáo Gia Cát Diệp tốt nhất có chừng có mực, nhưng mà thật sự ý tứ nàng là ngầm nói với Gia Cát Diệp: nếu hắn còn muốn tiếp tục ở lại bên nàng, hãy mau nhận sai, nếu không cả nàng cũng không giúp hắn được.
“Tiểu thư nói đúng.” Hứa đại thúc vượt lên trước, phẫn nộ nhìn Gia Cát Diệp.”Nhìn ngươi bình thường làm việc không tệ,
không ngờ ngươi dám vô lễ với tiểu thư, tuy rằng tiểu thư bỏ qua cho
ngươi, ta cũng không cho phép loại chuyện này lại xảy ra, đi! Theo ta đi gặp lão gia, để lão gia xử tội!”
“Hứa đại thúc, không cần nói cho cha ta biết
đâu!” Phương Hoán Thanh lo lắng nói: “Hắn lại không làm gì ta, hắn chỉ
là…… Nói vài câu không nên nói, chắc không đến nỗi đâu?”
Hứa đại thúc lắc đầu.”Tiểu thư, cô không hiểu
rồi, tiểu thư cô xinh đẹp như vậy, người khác yêu thích tiểu thư không
phải chuyện lạ, nhưng nô tài sẽ không như vậy! Ta tin tưởng lão gia cũng không cho phép để người nguy hiểm ở lại bên cạnh tiểu thư, ta làm vậy
đều là suy nghĩ vì tiểu thư thôi!” Nói xong, hắn quay sang hung tợn nói
với Gia Cát Diệp:”Còn không đi? Không lẽ muốn ta sai người đem ngươi
trói gô, ngươi mới chịu đi sao?”
Gia Cát Diệp trơ mặt liếc Hứa đại thúc một cái, sau đó, hắn thẳng lưng, bước nhanh đi.
“Thằng nhóc chết tiệt!” Hứa đại thúc nhìn bóng
Gia Cát Diệp nhỏ giọng mắng: “Một câu xin lỗi cũng không nói, chờ ta nói cho lão gia chuyện tốt hắn làm hắn liền thảm !”
Hứa đại thúc nhìn về phía Phương Hoán Thanh, an
ủi nàng: “Tiểu thư, cô yên tâm! Lão gia chắc chắn sẽ giúp cô bớt giận,
ta đi nói ngay cho lão gia, để lão gia phạt hắn thật nặng.”
Phương Hoán Thanh không trả lời Hứa đại thúc, nàng vẫn sầu lo nhìn Gia Cát Diệp rời nàng càng lúc càng xa.
Hắn liền như vậy đi rồi, cả liếc nàng một cái cũng không liền rời đi.
Phương Hoán Thanh chợt mở mắt, nàng áp tay lên
ngực không ngừng phập phồng, dường như nghe được tiếng tim mình đập lại
nhanh lại mạnh mẽ.
Thật lạ quá, mấy năm nay nàng chưa bao giờ từng mơ về Gia Cát Diệp, nhưng mà…… đêm nay nàng lại mơ thấy hắn.
Tục ngữ nói”Ngày có nghĩ, đêm mới mộng”, không lẽ vì hôm nay Thu Hương nhắc tới hắn, làm nàng nhớ lại những ký ức giấu
kín trong lòng, cho nên tối nay nàng mới lại mơ thấy hắn?
Nàng mơ thấy chính là chuyện cũ nàng không muốn nhớ lại nhất, tình cảnh ngày đó nàng sẽ mãi mãi không quên, hắn thổ lộ với nàng, nhưng nàng lại tàn nhẫn từ chối hắn.
Nàng không chỉ chối từ hắn, còn nói những lời gây thương tổn, tuy rằng không phải nàng nói thật, nhưng nàng đã nói.
Nàng kiêu ngạo thế đó, tuy rằng trong lòng thích hắn, nhưng nàng không thể nhận thân phận hắn. Khi đó nàng còn nghĩ hắn không biết tốt xấu, hắn nếu thích nàng, liền
chuyên tâm làm của nô tài nàng thì tốt rồi, sao lại muốn nói ra? Bọn họ
vốn không thể cùng nhau, không phải sao? Không lẽ hắn không biết làm như vậy sẽ làm bọn họ không thể cùng một chỗ sao?
Nàng đương nhiên không nỡ để Gia Cát Diệp đi,
nhưng nàng lại không thể không để hắn đi, nếu lại để hắn tiếp tục đợi
nàng, không biết chuyện sẽ thành thế nào, có lẽ hắn bỏ đi với nàng, với
hắn, với mọi người đều tốt……
Gia Cát Diệp đi rồi, nhưng hình bóng hắn lại khắc sâu trong lòng nàng, nàng chưa từng quên được hắn, hắn là người nàng đã thích, đến bây giờ vẫn vậy.
Nói thật, nàng thực hối hận để Gia Cát Diệp rời
đi nhà họ Phương, bởi vì, cho dù bọn họ không thể kết làm vợ chồng, bọn
họ vẫn có thể sống cùng nhau! Nàng làm tiểu thư của nàng, hắn làm nô tài của hắn, như vậy không phải tốt lắm sao?
Nàng thường xuyên nghĩ, nếu Gia Cát Diệp còn ở
bên nàng, vậy nàng sẽ còn vui vẻ biết bao…… Với đám người vẫn mãi canh
giữ bên ngoài kia, cùng đám đàn ông chỉ ham muốn sắc đẹp của nàng, Gia
Cát Diệp tốt hơn nhiều so với bọn hắn, không! Phải nói không ai có thể
so sánh được với Gia Cát Diệp, chỉ có hắn mới làm nàng có cảm giác rung
động!
Nhưng bây giờ nghĩ những điều này đều không thay
đổi được gì, bây giờ không biết Gia Cát Diệp ở đâu, đời này bọn họ chắc
không thể gặp lại.
Cho dù gặp mặt thì sao? Năm đó nàng lạnh lùng với hắn như vậy, chắc đến bây giờ hắn còn ghi hận trong lòng, chắc hắn đã
quên nàng, cho dù thỉnh thoảng có thể nhớ đến nàng, cũng là về sự vô
tình của nàng thôi…..