Chương 1: Đến cửa đòi nợ
“Thùng tốt nước ấm hoa thơm a!”die»ndٿanl«equ»yd«on
Trong một gian phòng hơi nước dày đặc, có một người đang tắm rửa trong thùng gỗ.diiee»ndٿanl«equ»yd«on
Nữ tử với dung mạo xinh đẹp tuyệt trần thoải mái dựa vào thùng gỗ, lời nói tự đắc, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.♥die»♥ndٿanl«equ»yd«on
“Nếu biết xuyên qua được hưởng phúc như vậy, ai còn nguyện ý ở lại hiện đại chứ.” Đôi mắt sáng như sao mở ra, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ qua mặt nước, cầm lên vài cánh hoa đặt ở chóp mũi, sau đó vén lên tóc đen của mình.die»█ndٿanl«equ»yd█«on
Cái gọi là hoa sen mới nở, chính là vóc dáng yểu điệu với đường cong lả lướt.die»█ndٿanl«equ»yd█”♥on
Nàng chậm rãi đứng dậy, bờ vai tuyết trắng lộ ra khỏi mặt nước, sau đó là xương quai xanh tinh tế, bộ ngực tròn đầy và vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cuối cùng là phần mông trắng nõn. Nàng nâng chân trái giẫm lên cầu thang, chân phải bước ra thùng tắm, toàn thân ướt đẫm mang theo từng giọt nước, muốn bao nhiêu mềm mại đáng yêu có bấy nhiêu mềm mại đáng yêu, một dạng mềm mại ướt ái như được nặn ra từ nước.
“Chủ mẫu ——” Ngoài cửa có người gọi.
“Hả?” Nữ tử nhéo cổ họng, dùng giọng nói trầm ổn và già dặn hỏi, “Có chuyện gì?”
Tỳ nữ bất đắc dĩ đáp, “Tam công tử lại chuốc họa, Khúc gia tìm tới cửa rồi.”♥die»ndٿanl«equ»yd«on♥
Haiz! Tiếng thở dài nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Hôm nay đã là lần thứ tư, ngay cả nghỉ trưa một giấc cũng không được yên? Nữ tử đáp lại, bảo tỳ nữ đứng chờ ngoài cửa.
Trên đất để một gói đồ, nàng nhẹ nhàng mở ra, đó là một bọc da người!
Trước tiên nàng lấy một tấm ra rồi gắn vào mặt rồi lấy mấy thứ nhỏ gắn lên tay, dán trên gáy, sau đó mặc áo bào rộng lớn hai ba lượt, da thịt lộ bên ngoài hoàn toàn biến thành da gà đầy nếp nhăn, nàng lại ăn vào một viên thuốc, chỉ một thoáng, mái đóc đen như tóc nước trở biến thành tóc bạc như tuyết trắng.
Lấy một chiếc trâm cài búi tóc ngay ngắn, vài phút sau, một thiếu nữ tuyệt sắc biến thành một bà lão già nua, chẳng qua đôi mắt kia vẫn trong trẻo như cũ.
Ra khỏi phòng tắm, tỳ nữ dẫn đường thẳng đến tiền sảnh.
Khi đang đi ở hành lang đã nghe thấy một tiếng hét to, “Lôi thằng nhóc Lâm Phượng Âm ra cho ta! Hôm nay, hoặc là thề cuộc đời này chỉ cưới duy nhất nữ nhi của ta, hoặc là tự đoạn tử tuyệt tôn dập đầu nhận sai!”
Bà lão nhíu mày lại, người này không khỏi quá mức ngang ngược, không hổ là dòng dõi Khúc gia độc bá Ký Châu.
Bà lão đứng trước cửa, tất cả tôi tớ đều cung kính hô, “Chủ mẫu!”
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, nam nhân trung niên lông mày dựng ngược mắt trợn to kia hẳn là Khúc Thanh Hổ, mà người khóc nức nở bên cạnh hẳn là người bị hại Khúc Thanh Khởi.die»◘█ndٿanl«equ»♥yd█«on
Lông mày của Khúc Thanh hổ dựng thành chữ bát (八), hừ lạnh nói, “Lâm gia quả nhiên là thế hệ sau không bằng thế hệ trước, lại để một phụ nhân làm chủ!”
Bà lão cười ha ha một cách gượng gạo, sải bước tới ngưỡng cửa, khiêm nhường nói, “Mời ngồi mời ngồi, còn thất thần làm gì, mau dâng trà!”
Bọn nô bộc nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị, Khúc Thanh Hổ dắt nữ nhi ngồi xuống, bà lão ngồi xuống ghế, xoay xoay mấy cái mới ngồi thoải mái, mở miệng hỏi, “Không biết tiểu thư Khúc gia là bị tổn hại thân thể hay tổn hại tinh thần?”
Khúc Thanh Khởi nghi hoặc nhìn nàng, Khúc Thanh Hổ nhíu mày nói, “Có ý gì!”
Bà lão nhếch miệng nói, “Tình yêu nam nữ đều là ngươi tình ta nguyện, nếu lệnh viện đã nói con ta thay lòng đổi dạ, cũng nên đưa ra mức độ nào chứ. Ta đây, phân tổn thương tình cảm thành hai loại, một là tổn hại thân thể, chính là đã lên giường, nhiều nhất cũng chỉ có con, hai là tổn thại tinh thàn, đơn giản là bệnh tương tư thành tật hoặc là giận dữ không quen nhìn mấy nữ hầu một chồng. Không biết lệnh viện là loại nào? Ta mới đúng bệnh hốt thuốc được.”♥♥die»◘█ndٿanl«equ»yd█«on
Mặt Khúc Thanh Khởi đỏ bừng, từ nhỏ được dạy lễ nghĩa liêm sỉ, những lời này nàng chưa từng nghe ai nói, lúc này tim đập thình thịch, cũng đã quên chảy nước mắt.die»◘█ndٿ♥anl«equ»yd█«on
Mặt Khúc Thanh Hổ cũng là lúc trắng lúc xanh, thoắt hồng thoắt tím, cuối cùng hắn vỗ mạnh bàn, đứng dậy nói, “Có mẹ nào ắt có con đấy! Không biết liêm sỉ!”
Bà lão bị tiếng rống giận bất thình lình làm phát hoảng, lúc bình tĩnh lại thì như thay đổi thành một người khác, lập tức đứng lên so thân cao với Khúc Thanh Hổ, gân cổ quát, “Rốt cuộc là ai không biết liêm sỉ! Cô nương trông nhu nhược như vậy thực chất lại lẳng lơ cợt nhả, tùy tiện lên giường cùng người khác! Ta nói cho ngươi biết, khuê nữ của ngươi cũng không phải con chim non, ngươi làm cha mà chỉ biết hưng sư vấn tội, sao không quản giáo nữ nhi của ngươi cho tốt! Lâm gia của chúng ta cũng không dễ ức hiếp như vậy, nói thật cho ngươi biết, hôm nay ngươi đã là người thứ tư, ba người trước đều đàng hoàng tử tế dắt khuê nữ về nhà úp mặt vào tường sám hối, cũng chỉ có ngươi không biết xấu hổ tuyên dương việc xấu trong nhà, ngươi nếu ra khỏi Lâm gia bằng cửa lớn, tránh không được bị người chỉ trỏ, xem khuê nữ của ngươi về sau gả ra ngoài thế nào! Mãng phu! Vô liêm sỉ!”
Nói một hồi khiến Khúc Thanh Hổ nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt Khúc Thanh Khởi trắng bệch, bỗng chốc khóc lóc nước mắt lã chã.
Nàng quỳ xuống đất ôm Khúc Thanh Hổ nói, “Phụ thân, là lỗi của nữ nhi, đều là nữ nhi không biết thẹn, chưa có hôn phối đã theo Lâm tam công tử, là nữ nhi cuồng dại phó thác, người tùy tính rộng rãi như tam công tử sẽ không bị tư tình nhi nữ ngăn cản bước chân, nữ nhi chỉ cầu chỉ cầu được ở bên chàng trong chốc lát đã thấy mỹ mãn, chúng ta, chúng ta trở về đi. . . Nữ nhi tình nguyện kiếp này không gả, phụng dưỡng phụ thân.”
Khóc đúng là như hoa lê đẫm mưa, tiếng nức nở khiến cho người ta bực tức khó chịu.
Bà lão lạnh nhạt ngồi lại ghế, Khúc Thanh Hổ nâng nữ nhi dậy, lạnh lùng nhìn bà lão, vung tay áo rời đi.dii♥e»ndٿanl«equ»yd«o0n
Bà lão vẫy tay hô, “Mau mau! Tiễn khách! Khúc gia chủ, đừng quên đi ra ngoài bằng cửa sau!”die»ndٿanl«equ»yd«o00n
Hết thảy khôi phục như cũ, gió êm sóng lặng. Bà lão duỗi người, ngáp một cái chuẩn bị về ngủ, tỳ nữ hốt ha hốt hoảng chạy tới nói, “Không xong không xong, đại công tử đánh tam công tử rồi!”
Bà lão nhức đầu xoa xoa thái dương, bước chân tập tễnh chạy theo tỳ nữ tới hậu viện.
Chỉ thấy trong hậu viện rộng lớn, cây cối và bồn hoa đã thay đổi hoàn toàn, đầy đất là tàn hoa và lá vụn, một chậu hoa bên trái vỡ vụn, vài cây nhỏ bên phải nghiêng vẹo, muốn thảm hại bao nhiêu có bấy nhiêu thảm hại, giống như sấm sét từ trên trời hạ xuống, phá hỏng hậu viện Lâm gia.die»█ndٿanl«equ»y•d█«on
Đống bừa bãi ở dưới đất cũng chưa gọi là hỗn loạn, ít nhất đều là vật chết, hai kẻ dở hơi ở giữa mới khiến người ta bực bội.
Chỉ thấy hai bóng người giao chiến cùng một chỗ, một là áo tím thêu chỉ vàng, một là trường bào đơn giản màu đen.die»ndٿanl«equ»yd«o0n
Tử y chính là tam công tử Lâm gia Lâm Phượng Âm, thích nhất gây chuyện, mi mục hẹp dài nhếch lên, hoàn toàn là vẻ yêu nghiệt hoạt sắc sinh hương, cũng bởi vì bề ngoài quá tuấn mỹ, tâm địa lại gian xảo, mỹ nữ ở thành Hoa Châu đều bị hắn sờ soạng mấy lần, bây giờ còn phát triển đến thành Ký Châu ở lân cận. Mỗi ngày ít nhất có ba đợt đến cửa đòi nợ, oanh oanh yến yến mỗi người một vẻ, có thể sánh bằng tuyển tú ở hoàng cung.die»◘█ndٿanl«equ»yd█«on
Mà người mặc quần áo màu đen chính là đại công tử Lâm Thành Trác xem như có tiền đồ nhất Lâm gia, làm người trung hậu rộng rãi, khiêm tốn thận trọng, lấy lòng hiệp nghĩa nổi tiếng giang hồ, người gọi Lâm thiếu hiệp.