Chương 1: A Bảo
Bên trong chính điện Bích tiêu cung, một thái giám mặc trang phục màu xám đặt chiếc lồng vàng trong tay xuống, quỳ gối thỉnh an vị Đức phi nương nương đang ngồi ở ghế chủ vị.
Sàn chính điện được lót bằng những viên gạch vàng xa hoa. Mặc dù là gạch vàng, trên thực tế lại có màu đen, mặt ngoài phẳng lì trơn mịn, toát ra lớp sáng mỏng trong khiết như sóng nước. Dường như ánh sáng phản chiếu của gạch vàng khá chói, vị thái giám bị lóa, phải nhắm chặt hai mắt lại, hơi ngẩng đầu nhìn đôi giày thêu của vị Đức phi nương nương trên ghế chủ vị.
Đây là một đôi giày gấm thêu hoa văn chim tước màu tối, mặt trên đính đầy những viên đá quý màu hồng và xanh lục, xếp theo đuôi chim tước thành từng luồng từng luồng xoáy, óng ánh lộng lẫy, trông rất đẹp mắt.
Nghe nói đôi giày này được Đức phi nương nương vẽ lúc nhàn rỗi chán chường, Hoàng thượng vừa thấy đã thích, đặc biệt vời vài thợ thủ công lành nghề ở nước Xiêm La ngày đêm gấp gáp làm việc để kịp tặng nương nương vào đúng dịp sinh nhật người, khiến chúng phi tần nhìn mà đỏ mặt tị nạnh. Ngay cả những việc nhỏ như quần áo ngủ nghỉ cũng khiến Hoàng thượng coi trọng như thế, quả thực sự sủng ái dành cho Đức phi nương nương quá rõ ràng, khó trách vì sao Lý quý phi nương nương, người quản lý cả Lục cung cũng phải tránh đi mũi nhọn này.
(Xiêm La là tên gọi cũ của Thái Lan.)
Nghĩ đến đây, khuôn mặt thái giám càng thêm cung kính.
Cô gái ngồi ở vị trí chủ vị mặc cung trang màu xanh ngọc với những họa tiết trải rộng phức tạp. Những sợi tơ hai sắc vàng và bạc phác họa hoa văn khổng tước, đường nét ‘lưu quang dật thải’ (ý tứ là ánh sáng đang lưu động khiến các màu sắc như thể lan tràn ra), sắc màu rực rỡ mà lộng lẫy, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tuy chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, độ tuổi vẫn còn ngây ngô non nớt, nhưng dung mạo cô gái này lại tựa như sen nở, tóc mây thướt tha, phong thái cao quý kín đáo che khuất phần nào nét thơ ngây trên gương mặt vẫn còn pha chút vẻ trẻ con, đặc biệt là đôi mắt phượng sáng trong, đen trắng rõ ràng, nơi đuôi mắt được bút chì vẽ xếch, khiến ánh nhìn càng thêm sắc bén, không giận dữ nhưng cũng đủ để người nhìn e ngại.
Chỉ thoáng lướt qua như vậy, thái giám không dám lại nhìn thêm lần nữa, trong lòng líu lưỡi không nói nên lời: Một nhân vật có thể so sánh với thần tiên trên trời, khó trách chỉ mới tiến cung ba năm, từ một Quý nhân nho nhỏ đã tiến thẳng tới vị trí đứng đầu trong tứ phi, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng bị vị phi tần này đấu đến chết, huống chi chỉ là một Lý quý phi nương nương đã trở thành quá khứ, sắc đẹp tình yêu phai nhạt từ lâu? Chờ phụ thân của Đức phi nương nương —— Đại tướng quân chặn đứng tộc Man đại thẳng trở về, hậu cung này còn không trở thành thiên hạ của Đức phi nương nương? Nói không chừng, một khi Hoàng thượng quá phấn chấn, còn có khả năng tấn phong nương nương làm Hoàng hậu cũng nên.
(Man – dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa.)
Trong lòng âm thầm cân nhắc, trên khuôn mặt thái giám lộ ra một nụ cười tươi đầy nịnh nọt, chờ Đức phi nương nương cho phép đứng lên liền cầm theo chiếc lồng vàng bước tới, chỉ vào mấy con cún con trong lồng nhiệt tình giới thiệu.
Đây là những con chó giống Tây Thi lông trắng, lớp lông mềm rũ xuống như sáng lên, đã được dùng một chiếc lược dày cẩn thận chải chuốt. Bởi vì sinh ra chưa đủ một tháng, thân thể bé bỏng như một nắm tuyết nắm trong lòng bàn tay, vừa nhìn qua đã khiến người ta yêu thích.
Đôi mắt phượng của Đức phi nheo lại, đáy mắt chợt sáng lên, phần lưng đang thẳng cũng không tự chủ được mà nhướng về phía chiếc lồng vàng nhìn kỹ.
“Đây là…” Đôi mày thanh tú nhíu lại, cô chỉ vào hai thân thể nhỏ xíu trong góc lồng, chần chờ hỏi.
“Hồi nương nương, nửa năm trước có một ngoại tộc tên là “Cao Lô” tiến cống giống chó này cho Đại Chu chúng ta, nghe nói đây chính là giống chó trong Cung đình của họ, cũng coi như quý báu. Đúng lúc loại chó cung đình này sinh nở, nô tài nghĩ có lẽ sẽ có chủ tử thích, nên cũng mang theo mấy con lại đây.” Thái giám cung kính đáp lời.
Nếu so với giống chó Bắc Kinh và Tây Thi, lông của chó ngoại tộc này vừa rối vừa xoăn vừa vểnh, vừa nhìn đã cảm thấy rối mắt khó chịu, màu sắc cũng chỉ là màu thâm nâu của bùn đất, thật không phù hợp với thẩm mỹ của Đại Chu. Tuy rằng chủng loại không quá tốt, nhưng cũng may gốc gác cũng được nhiều người biết đến, có thể những phi tần không được sủng ái, không có nhiều chọn lựa sẽ vui vẻ nhận nuôi. Nghĩ đến loại tình huống này, trước khi đi thái giám đã chọn hai con mang theo.
Cao Lô? Nước Pháp? Ánh mắt Đức phi lóe lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Đem cái lồng lại đây để bản cung nhìn kỹ một chút.”
Thái giám thấp giọng vâng lên, ôm cái lồng trước ngực, vừa cẩn thận vừa dè dặt đi đến chỗ Đức phi ngồi, biết lệnh đứng vững.
Đức phi nghiêng người, chăm chú nhìn hai nắm đất nâu nâu trong lồng. Quả nhiên là giống chó Poodle của Pháp, đám lông tơ mềm vừa cong vừa xoăn màu sôcôla đen thực khiến cho người ta thèm ăn vài miếng. Bởi vì được chăm sóc cẩn thận, bộ lông mịn, sáng đẹp, vừa nhìn đã thấy khỏe mạnh. Đôi mắt đen tròn lúng liếng như phủ một lớp nước, nghịch ngợm đáng yêu.
Từ thế giới hiện đại đến đây, thẩm mỹ của Đức phi tất nhiên là độc nhất vô nhị, không hề biết hai con chó con này xấu xí, ngược lại thích ngay lập tức.
Dưới ánh mắt chăm chú của Đức phi, một nắm đất nâu hình như hơi bất an, nó xoay lưng, trốn vào trong góc lồng, trưng cái mông xù cho Đức phi thưởng thức. Bóng lưng của chú cún con co lại thành một cục kia không hiểu vì sao lại toát ra một cảm giác vừa lo sợ, cũng đầy hoang mang bối rối. Chú cún anh em bên cạnh có vẻ cảm nhận được nó bồn chồn sợ sệt, chân sau nhúc nhích rồi nhào tới, muốn cho nó một cái ôm, lại không hề nghĩ bị móng vuốt kia hất ra, động tác phải nói là sắc bén khí phách không nói nên lời. Nhưng hành động này lại đi kèm với thân thể nho nhỏ cùng bàn chân móng vuốt bé xíu kia, quả thật nhìn kiểu gì cũng thấy dễ thương cả.
Đức phi buồn cười, một tay cầm tú khăn che khuất ý cười nơi khóe miệng, một tay chỉ vào nắm đất nho nhỏ trong chiếc lồng, “Con này rất có linh khí, để lại đi.”
Thái giám vâng mệnh, kéo nắm đất nâu trong lồng ra, giao cho đại cung nữ Bích Thủy đứng bên cạnh, lại dặn dò rất nhiều phương pháp nuôi nấng cùng những việc phải chú ý, cuối cùng cất một túi tiền căng phồng vào tay áo, tràn ngập phấn khởi ra Bích tiêu cung.
Chờ thái giám đi khuất xa, cơ thể Đức phi vẫn luôn thẳng lưng ngồi ở chủ vị lập tức mềm xuống, phong tình không đếm xuể, dựa vào ghế quý phi, tháo bộ móng tay màu vàng rực rỡ xuống, giang hai tay hướng đại cung nữ Bích Thủy, vội vàng mở miệng, “Nhanh cho bản cung ôm một cái!” Giờ khắc này, những đoan trang cao quý trên người cô dường như đã bị một trận gió lớn thổi tung, biến mất không còn dấu tích.
“Nương nương cẩn thận một chút, con vật này khá bướng bỉnh, hơi khó ôm.” Mười ngón tay Bích Thủy dùng sức, giữ vững con cún con trong tay, vừa đưa cho Đức phi vừa nhắc nhở. Cô không hề phát hiện ra, vừa nghe thấy hai chữ “con vật”, chú cún cứng người trong mấy giây.
Đợi cho đến khi cún con hoàn hồn, nó đã được chuyển tới trong lòng Đức phi. Ngón tay thon dài với những đầu móng màu xanh lục thong thả mà dịu dàng lướt qua lưng nó, mang tới một lớp sóng cảm xúc tê dại đến run rẩy, khiến nó không thể kiềm lòng mà phát ra thanh âm ư ử.
“Em ấy đang làm nũng, thật đáng yêu!” Giọng nói uyển chuyển thanh thoát của Đức phi mang theo ý cười, vô cùng mê hoặc.
Chú cún con híp mắt, say mê trong thoáng chốc, thân mình chợt cứng đờ, sau đó bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Bé con, em đừng lộn xộn, sẽ té bị thương mất!” Thấy chú cún ẩy ẩy vòng tay của mình, khuôn mặt Đức phi hoảng lên, vội vàng ôm lại.
Nhưng cô vẫn chậm một bước, chú cún nhảy ra khỏi khuỷu tay, trực tiếp nhảy xuống ghế quý phi. Mặc dù có thảm lông dê dày đỡ lại, nhưng chú cún con mới sinh chưa được một tháng tuổi, thân thể vẫn còn rất yếu ớt, lần này lại ngã xuống không nhẹ, nằm luôn trên thảm không đứng dậy được, mở cái miệng nhỏ lộ ra mấy cái răng sữa chưa mọc đủ, thở phì phò, hộc hộc hộc hộc từng hồi, vô cùng đáng thương.
Đức phi vội vàng cúi người ôm cún con vào trong lòng, cầm bốn chân lên kiểm tra cẩn thận từng chút một, cũng gọi Bích Thủy và Ngân Thúy mời thái y đến.
Mãi cho đến khi thái y đến, chú cún con đều luôn luôn im lặng mặc người ta đùa nghịch, không hề giãy dụa thêm lần nào nữa.
“Rất ngoan!” Xác định chú không có việc gì, khuôn mặt căng thẳng của Đức phi mới lộ ra một nụ cười, ngón tay xoa xoa vuốt vuốt cái đầu nhỏ của chú, dặn dò kỹ lưỡng, “Bây giờ em còn nhỏ, không vội phải đi ra nhìn thế giới này, chờ em lớn hơn một chút, cứng cáp hơn bây giờ, em muốn đi đâu cũng được.”
Chú ngẩng đầu, đôi mắt thơ nhìn chăm chăm vào Đức phi. Ánh mắt kia tràn ngập phức tạp không nói nên lời, dường như trong đó chất chứa không biết bao nhiêu tình cảm xáo trộn, cực kỳ linh động. Trong lòng Đức phi kinh ngạc, lúc muốn nhìn thật kỹ thì chú đã cúi đầu, yên lặng nằm sấp trong lòng cô, thân thể mềm nhũn không có sức lực, khiến cho người ta cảm thấy đây chính là cảm xúc bất đắc dĩ, đành phó mặc cho số phận.
Đức phi thầm cảm thấy bản thân mình đã nghĩ quá nhiều, vừa vuốt ve lưng chú vừa dặn dò Phùng ma ma nấu một bát cháo thịt băm.
Cháo thịt bằm mềm mềm thơm thơm rất nhanh đã được nấu chín, Phùng ma ma đợi cháo nguội một chút mới bưng trở về Bích tiêu cung, đặt trên chiếc bàn gỗ tử đàn. Đức phi đi tới, buông chú xuống, chỉ vào bát cháo dịu dàng nói, “Bé con, em ăn nhanh đi.”
Cơ hồ chú thật vội vã rời khỏi vòng ôm Đức phi, sau đó chợt đoan đoan chính chính ngồi ở trên bàn gỗ tử đàn, nhìn thoáng qua bát cháo thịt băm, rồi lại liếc liếc đám người Đức phi, rồi không có thêm bất cứ động tác nào nữa.
Đức phi vươn tay nhẹ nhàng đẩy cái mông mập mạp của chú, dịu dàng mở miệng, “Bé con, lúc nãy bụng em còn sôi lên, sao bây giờ lại không ăn.”
Chú dịch dịch người, tiếp tục ngồi yên, bộ dáng ‘tứ bình bát ổn’ (sóng yên biển lặng), ‘uy nghiêm’ bất động, ngay cả liếc cũng không liếc bát cháo thịt băm kia thêm một lần.
Ánh mắt Đức phi lóe lên, trầm ngâm một lát, sau đó phất tay với cung nhân bên người, “Hoàng thượng trọng thương, hiện tĩnh dưỡng ở Càn Thanh Cung, mỗi ngày phải uống thuốc đều đặn. Đi, cùng bản cung đến khố phòng (kho) chọn thuốc đưa qua.”
Toàn bộ cung nhân cùng tuân mệnh, nuối đuôi đi theo sau Đức phi ra khỏi chính điện, trong điện chợt yên ắng. Ước chừng qua một khắc, bát cháo thịt băm đã hoàn toàn nguội lạnh, nhưng hương thơm vẫn còn phảng phất trong không khí, không ngừng kích thích vị giác của chú cún con. Chú chuyển động cổ, nhìn ngó chung quanh một chốc, xác định không có người mới bắt đầu giơ lên bàn chân nho nhỏ, từng bước từng bước đến bên cạnh bát. Đầu tiên là ngửi ngửi mùi thơm, sau đó vươn cái lưỡi hồng nhạt liếm liếm một miếng nhỏ, phát hiện mùi vị còn ngon hơn trong tưởng tượng, ư ử một tiếng, vùi đầu ăn lấy ăn để.
“Ha! Thì ra là bé con thẹn!” Đức phi nấp ở phía sau cửa nhìn lén, cười đến mức suýt ngã xuống, đám tùy tùng phía sau cũng không nhịn cười nổi.
Nghe thấy từng tiếng cười to nhỏ truyền tới, thân thể chú cứng ngắc, cái đầu còn chui vào trong bát bất động. Sau một lúc lâu, như thể đã kiến thiết tốt tâm lý, chú chuyển phương hướng, đưa mông về phía đám người Đức phi, đầu nhấc lên nhấc xuống tiếp tục ăn, rất có tư thế ‘vò đã mẻ lại thêm sứt.’ (mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng.)
Đức phi thấy thế cũng không nấp nữa, tủm ta tủm tỉm đi ra từ sau cửa, ngồi vào bàn, nghiêng đầu, một tay chống cằm, thưởng thức tướng ăn đáng yêu của chú cún con.
Ban đầu, thi thoảng chú còn liếc liếc nhìn cô mấy bận, thấy cô im lặng ngồi một bên không nói chuyện cũng không có hành động nào, liền buông xuống tâm thế phòng bị, hết sức tập trung ăn cháo.
Chờ chú ăn xong bát cháo thịt băm nhỏ, Đức phi ôm chú xuống bàn, mang chú đi bộ chung quanh Bích tiêu cung tiêu thực. Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, mắt thấy sắc trời đã ngả tối, Đức phi vội vàng dặn dò cung nữ chuẩn bị nước ấm cùng lò sưởi, tự mình lau người cho chú.
Chó con vừa sinh không thể tắm rửa ngay, sau bốn tháng mới có thể chạm nước. Nhưng chú được nuôi ở phường chó mèo, những người hầu không quá tận tâm chăm sóc, trên người bốc ra mùi chua chua khó chịu. Đức phi ngửi ngửi, sau đó vẫn quyết định lấy khăn nóng ẩm lau cho chú một phen.
(chữ ‘phường’ chỉ khu tập trung.)
Không giống những con chó khác hay hiếu động, toàn bộ quá trình, chú vô cùng phối hợp, khiến Đức phi có chút kinh ngạc. “Quả nhiên bản cung không nhìn lầm, bé cưng này có linh khí, rất thông minh!” Xoa xoa bóp bóp móng vuốt cùng đệm thịt trên chân chú, ngữ khí Đức phi có phần đắc ý, lại thương yêu trìu mến. Nuôi thú vật cũng cần xem duyên phận, cô cảm thấy bản thân cùng bé con này nhất định có duyên, nếu không thì tại sao chỉ liếc mắt một cái đã yêu thích rồi?
“Nương nương, chúng ta không thể cứ gọi là cưng tới cưng lui được, nên đặt cho nó một cái tên chăng?” Ngân Thúy cười khanh khách đề nghị.
“Ừm,” Đôi mắt phượng của Đức phi nheo lại, trầm ngâm một lát rồi mở miệng, “Đã vậy thì gọi là A Bảo đi, là bảo bối tâm can của bản cung.”
A Bảo? Thân mình chú cứng ngắc.
Đức phi không hề hay biết, đưa chú cún vẫn còn ẩm lông cho Bích Thủy đang cầm khăn khô đứng bên cạnh. Hai lò sưởi bập bùng xua tan hơi lạnh của những ngày đầu thu, A Bảo vừa được tắm sạch sẽ, giống trẻ con cuộn mình trong chiếc khăn lông, nằm trên đầu gối Đức phi, vừa lẳng lặng nghe cô nói chuyện với cung nhân, vừa nhìn chăm chăm lò sưởi đến xuất thần.
“A Bảo đang ngủ, đem cái ổ nhỏ của nó lại đây, để trong tẩm điện của ta.” Thấy hai mắt cún con nhắm nghiền, hô hấp đều đều, bộ lông cũng đã khô hoàn toàn, Đức phi dừng câu chuyện lại, nhỏ giọng dặn dò.
Phùng ma ma nhanh chóng đem tới một cái giỏ bằng liễu, bên trong đã lót một lớp vải bông mềm mại, đặt ở góc tẩm điện. Đức phi cẩn thận ôm A Bảo đặt xuống, còn chu đáo kéo một tấm chăn nhỏ che bụng chú lại.
Đợi Đức phi nhẹ tay nhẹ chân rời đi, A Bảo vốn đã ngủ yên thốt nhiên mở hai mắt. Ánh mắt sáng ngời lại sắc bén vô cùng, như thể xuyên thấu mọi thứ, đặt trên thân thể nho nhỏ của chú lại càng thêm vẻ quỷ dị.