Chương 1: Đi Nhờ Xe
THÀNH PHỐ NHẠC THÀNH.
Bạc Nhiên đang trên đường về nhà, hôm nay cô vừa đi xin được việc làm mới tại một quán rượu cũng gần.
Tuy có hơi miễn cưỡng chút nhưng tiền lương ở chỗ này rất cao, một tháng cũng có thể chi trả được các phí sinh hoạt lại còn tiền nợ nữa chứ.
Bạc Nhiên - một cô gái hai mươi tuổi với cá tính khá mạnh mẽ kiên cường. Tuy ba mẹ cô mất sớm chỉ còn có hai chị em nương tựa vào nhau để sống, nhưng hầu như cô không hề cảm thấy áp lực mà tận lực cố gắn nuôi đứa em trai học tập thật tốt.
Căn nhà này là tài sản cuối cùng mà ba mẹ cô để lại nên dù ra sao có túng thiếu thế nào cô cũng nhất quyết không bán nó.
"Chị về rồi đây.."
Bạc Nhiên mở cửa ra, trong nhà không có ai hết. Buổi sáng rõ ràng Bạc Hạo nói sẽ ở yên trong nhà chờ cô về giờ lại không thấy đâu.
Đột nhiên trong lòng có chút bất an, nhanh chóng móc điện thoại ra gọi điện, hơn mấy phút sau mới có người bắt máy.
"Alo?..Hạo Hạo em đâu rồi.."
"Cô là người nhà của nó hả? Mau đem tiền đến đây trả nếu không tôi không chắc bàn tay của nó được toàn vẹn đi về đâu đấy"
"Anh..anh xin bình tĩnh, bây giờ các người ở đâu tôi sẽ lập tức đến ngay.
Sau khi nhận được địa chỉ của bọn chúng cô lập tức chạy vụt ra ngoài bắt taxi. Nhưng khổ nổi lúc này một chiếc xe cũng không thấy, nếu chạy bộ đến đó thì bàn tay năm ngón của em trai cô sẽ thành từng khúc mất.
Ngay lúc đầu óc rối rấm, ngang mặt lộ có một chiếc xe thật là xịn tuy không phải taxi nhưng cô nhanh vội đi qua đó.
"Anh..anh ơi..làm ơn giúp tôi đi đến một nơi được không..em trai tôi đang gặp nguy hiểm..làm ơn.."
"Cô ơi..xe này không được đâu"
"Làm ơn đi bao nhiêu tôi cũng sẽ trả mà.."
Người lái xe nhất quyết không chịu, cô không biết làm thế nào liền chặn ngay đầu xe kiên quyết không đi.
"Cái cô này.."
"Cho cô ta lên xe"
"Vâng"
Giọng nói từ phía sau truyền lên, người đàn ông này thật uy quyền làm sao. Bên ngoài thoát ra một luồng sát khí lạnh lẽo đến đáng sợ.
Thật là xấu hổ nhưng tình thế bắt buộc, Bạc Nhiên vội vàng lên xe và nói địa điểm cho tài xế biết.
Lúc này, đột nhiên lại thấy lạnh sống lưng làm sao ấy nhỉ. Người đàn ông kế bên nhìn như một cực phẩm có một không hai đấy, tên này thật đẹp trai..chắc hẳn là ông chủ rồi nhỉ.
"Nhìn đủ chưa..lau nước miếng đi, bẩn chết đi được"
"À..xin..xin lỗi"
QUÁN BAR TÂY DU.
Tại một căn phòng kín tầng trên, Bạch Hạo bị bọn chúng đánh cho bầm tím cả người.
Một tên ngồi phía trên, hẳn là lão đại của bọn chúng ngồi thảnh thơi hút thuốc nhìn hắn. Trông hắn thật trẻ tuổi nhưng lại rất lạnh lùng tàn nhẫn không giống với những soái ca trong tưởng tượng của mấy cô nàng tí nào.
"Rầm.."
Cánh cửa mở toang ra, làm Dạ Dịch Nhân giật mình nhìn qua. Không chỉ có một mỹ nhân tìm đến mà cả ông bạn già của hắn cũng đồng thời đến.
"Hạo Hạo..em không sao chứ..chị đến rồi đây em đừng sợ nhé"
"Ôi mỹ nhân..tôi không nghĩ chị gái của nhóc lại xinh đẹp thế này"
"Làm ơn tha cho thằng bé..tôi sẽ trả nợ cho mấy người đầy đủ.."
"Không cần căng thẳng..ngồi xuống uống ly rượu nào mấy chuyện tiền bạc để sau"
Đột nhiên, sát khí lạnh đến đáng sợ toả ra. Giọng nói kinh hãi khiến Bạc Nhiên run người nhìn lại, tên này là người lúc nãy trên xe mà..hắn vào từ khi nào vậy.
"Cậu kêu tôi đến đây để xem mấy thứ này à?"
"Ây do..cậu khó khăn quá làm người đẹp sợ rồi.."