Chương 1: Percy
NHỮNG Ả TÓC RẮN đang bắt đầu làm Percy vô cùng khó chịu.
Chúng đáng lẽ đã chết cách đây ba ngày khi cậu ném một thùng banh bô-linh vào chúng ở Chợ Giảm Giá Napa. Chúng đáng lẽ đã chết cách đây hai ngày khi cậu lái một chiếc xe cảnh sát cán ngang người chúng ở Martinez. Chúng chắc chắn đã chết vào sáng nay khi bị cậu chém đứt đầu trong Công viên Tilden.
Cho dù Percy có giết chết và nhìn bọn chúng tan biến thành tro bụi bao nhiêu lần đi nữa, chúng vẫn tái tạo lại giống hệt những đống bụi hình thỏ bé bự xấu xa. Cậu thậm chí còn không thể chạy nhanh hơn chúng.
Cậu chạy đến được đỉnh đồi và đứng lại để thở. Cậu đã giết chúng được bao lâu rồi nhỉ? Có lẽ là hai tiếng. Dường như chúng không bao giờ chết lâu hơn khoảng thời gian đó.
Những ngày qua, cậu hầu như không ngủ. Cậu ăn bất cứ thứ gì cậu xoắn được – kẹo dẻo hình gấu ở máy bán hàng tự động, bánh mì vòng cũ, thậm chí cả món burrito của cửa hàng Jack in the Crack[1], một món ăn chẳng bổ béo gì cho bản thân. Áo quần cậu rách rưới, cháy xém và bị bắn đầy chất nhớt của yêu quái.
Cậu còn sống đến bây giờ vì hai ả tóc rắn đó – gorgon, chúng đã tự gọi mình như vậy – dường như cũng không thể giết chết cậu. Móng vuốt của chúng không cắt được da thịt cậu. Răng chúng gãy bất cứ khi nào chúng cố đớp cậu. Nhưng Percy không sao tiếp tục lâu hơn nữa. Ngay khi cậu ngã xuống vì mệt mỏi, và rồi lúc đó – bất kể việc giết cậu khó khăn như thế nào, cậu khá chắc rằng hai ả gorgon đó sẽ tìm được cách.
Phải trốn đến đâu bây giờ?
Cậu liếc mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Trong những hoàn cảnh khác, có lẽ cậu sẽ đứng thật lâu để thưởng thức cảnh vật nơi đây. Bên tay trái cậu là những dãy đồi vàng rực chạy vào sâu trong đất liền, điểm xuyết bởi các hồ nước, những cánh rừng và một vài đàn bò. Ở phía bên tay phải, các bình nguyên bằng phẳng của Berkeley và Oakland kéo dài về phía tây – hình thành nên một khu dân cư chi chít như bàn cờ khổng lồ với một vài triệu người mà chắc chắn họ không muốn buổi sáng của mình bị quấy rầy bởi hai con yêu quái và một á thần mình mẩy dơ hầy.
Xa x về phía tây, Vịnh San Francisco sáng lấp lánh dưới một tầng mây màu bạc. Qua khỏi nơi đó, một bức tường sương mù nuốt chửng lấy phần lớn San Francisco, chỉ chừa lại đỉnh các tòa nhà chọc trời và các cột tháp của cây cầu Cổng Vàng.
Một nỗi buồn mơ hồ đè nặng lên ngực Percy. Có điều gì đó mách bảo cậu rằng, trước đây cậu đã từng đến San Francisco. Thành phố này có sự kết nối nào đó với Annabeth – người trong quá khứ duy nhất cậu còn nhớ. Ký ức về cô trong cậu khá là mờ nhạt. Con sói đã cam đoan rằng cậu sẽ gặp lại cô lần nữa và có lại ký ức của mình – nếu cuộc hành trình của cậu thành công.
Liệu cậu có nên thử vượt qua vịnh không nhỉ?
Điều đó nghe thật hấp dẫn. Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh của đại dương ở ngay phía đường chân trời kia. Nước luôn làm cậu hồi sinh trở lại. Nước biển là tốt nhất. Cậu đã khám phá ra điều đó hai ngày trước đây khi cậu siết cổ một con quái vật biển ở eo biển Carquinez đến chết. Nếu có thể đến được vịnh, cậu có thể tiến hành đợt phản công cuối cùng. Cậu thậm chí còn có thể dìm chết mấy ả gorgon đó. Nhưng bãi biển cách đây ít nhất hai dặm. Cậu sẽ phải băng qua cả một thành phố.
Cậu ngần ngừ vì một lý do khác. Bà người-sói Lupa đó đã dạy cậu mài sắc thêm các giác quan của mình – tin vào các bản năng đang hướng cậu đi về phía nam. Lúc này, radar dò đường của cậu đang réo vang một cách dồn dập. Phần cuối cuộc hành trình đã gần kề – gần như ngay ở bên dưới chân cậu. Nhưng sao có thể như thế được? Chẳng có gì trên đỉnh đồi.
Gió đổi hướng. Percy ngửi thấy mùi ôi của loài bò sát. Ở phía sườn đồi cách nơi cậu đứng khoảng chín mươi mốt mét, có thứ gì đó vội vã băng qua các cánh rừng – tiếng cành cây gãy răng rắc, tiếng lá cây loạt soạt, tiếng xì xì.
Lũ Gorgon.
Đây là lần thứ một triệu Percy ước gì mũi chúng không nhạy như thế. Chúng luôn nói rằng chúng có thể ngửi thấy cậu vì cậu là một á thần – con lai của một vị thần La Mã cổ đại nào đó. Percy đã thử lăn qua bùn, té nước sông lên người, thậm chí còn giữ các que làm sạch không khí trong các túi quần để người cậu có mùi của một chiếc ô-tô mới; nhưng mùi á thần hình như rất khó che giấu.
Cậu trèo lên sườn phía đông của đỉnh đồi. Nó quá dốc để đi xuống. Đường dốc lao thẳng xuống độ hai mươi bốn mét, thẳng đến nóc khu căn hộ phức hợp nằm ở mé bên trong sườn đồi. Tầm hơn mười lăm mét bên dưới, một đường cao tốc hiện ra dưới chân đồi và uốn lượn về phía Berkeley.
Tuyệt. Không có lối nào khác để thoát khỏi ngọn đồi này. Cậu đã tìm cho mình một nơi không có đường lùi.
Cậu liếc nhìn dòng xe cộ đang lưu thông về phía tây đến San Francisco và ước gì mình đang ngồi trong số các chiếc xe đó. Rồi cậu nhận ra đường cao tốc ắt phải xuyên qua ngọn đồi. Phải có một đường hầm... ngay bên dưới chân cậu.
Radar bên trong cơ thể cậu gần như nổ tung. Cậu đã ở đúng chỗ, chỉ là quá cao mà thôi. Cậu phải kiểm tra đường hầm đó. Cậu cần một lối đi dẫn xuống con đường cao tốc kia – thật chóng vào.
Cậu đặt ba-lô xuống. Cậu đã lấy được rất nhiều đồ tiếp tế ở Chợ Giảm Giá Napa: một thiết bị GPS xách tay, băng keo, bật lửa, keo dán siêu dính, bình nước, thảm cắm trại cuộn tròn, Gối Ngủ Hình Gấu Trúc (như cái được quảng cáo trên tivi) và một con dao bấm đa năng – có khá nhiều dụng cụ mà một á thần hiện đại có thể sử dụng. Nhưng cậu không có thứ gì như dù nhảy hoặc xe trượt tuyết cả.
Tình huống đó đặt ra cho cậu hai lựa chọn: nhảy xuống từ độ cao hai mươi bốn mét và ngủm củ tỏi, hoặc đứng lại và chiến đấu. Cả hai lựa chọn đều khá tệ.
Cậu rủa thầm và lấy cây bút ra khỏi túi quần.
Nó không giống bút cho lắm, chỉ là một cây bút bi rẻ tiền, nhưng khi Percy mở nắp, nó biến thành một cây kiếm đồng sáng loáng. Lưỡi kiếm cân xứng một cách tuyệt đối. Phần chuôi bọc da vừa tay như thể nó được thiết kế riêng cho cậu. Được khắc dọc tấm chắn là một từ Hy Lạp cổ, không hiểu sao Percy lại biết nghĩa: Anaklusmos – Thủy Triều.
Cậu đã thức dậy với thanh kiếm này trong đêm đầu tiên ở Nhà Sói – hai tháng trước đây? Hay lâu hơn thế? Cậu đã bị lạc đường. Cậu thấy mình ở trong sân một ngôi biệt thự đã bị thiêu rụi nằm giữa rừng, trên người mặc quần soóc, áo phông màu cam và một vòng cổ bằng da với một chùm hạt bằng đất sét trông kỳ lạ. Thủy Triều nằm trong tay cậu, nhưng Percy không biết sao mình lại đến được đó, và chỉ lờ mờ nhận thức mình là ai. Cậu đang đi chân trần, lạnh cóng và vô cùng bối rối. Sau đó những con sói xuất hiện...
Ngay kế bên cậu, một giọng nói quen thuộc khiến cậu điếng người, quay trở lại với hiện tại: "A, ngươi đây rồi!"
Percy trượt chân về phía sau tránh ả gorgon, suýt tí nữa thì rơi khỏi đỉnh đồi.
Đó là ả có khuôn mặt tươi cười – Beano.
Được rồi, thật ra tên ả ta không phải là Beano. Percy có thể ước đoán rằng, cậu mắc chứng khó đọc, vì các từ ngữ cứ xoắn xít lại với nhau khi cậu cố đọc. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy ả gorgon, lúc này đang làm ra vẻ như một người chào đón khách tại Chợ Giảm Giá với một cái thẻ tên lớn màu xanh lục đề dòng chữ: Chào mừng! Tên tôi là STHENO, cậu đã nghĩ từ đó đọc là BEANO.
Ả vẫn đang mặc chiếc áo vest màu xanh lục của nhân viên Chợ Giảm Giá bên ngoài một chiếc áo đầm in hoa. Nếu bạn chỉ nhìn vào cơ thể của ả ta, bạn có thể nghĩ ả là một người bà già nua béo mập của ai đó – cho đến khi bạn nhìn xuống và nhận ra ả ta có một cặp chân gà trống. Hay bạn ngước lên và nhìn thấy mớ răng nanh của lợn lòi đực bằng đồng chìa ra hai bên khóe miệng. Đôi mắt ả đỏ rực, mái tóc là một ổ những con rắn màu xanh lá mạ đang quằn quặn.
Điều kinh khủng nhất về ả á? Ả vẫn đang cầm cái đĩa phẳng lớn bằng bạc chứa các mẫu thử: Xúc xích Pho Mát Chiên Giòn. Lần nào Percy kết liễu ả ta cái đĩa cũng bị lõm vào, nhưng những mẫu thử nho nhỏ đó trông còn khá tốt. Stheno vẫn mang chúng đi khắp cả California để ả ta có thể mời Percy thử một miếng trước khi giết cậu. Percy không biết vì lý do gì ả ta cứ mãi làm điều đó, nhưng nếu có bao giờ cậu cần đến một bộ áo giáp, thì cậu sẽ làm nó từ Xúc Xích Pho Mát Chiên Giòn. Chúng cực kỳ bền.
"Thử một miếng nhé?" Stheno mời cậu.
Percy đẩy ả ta bằng thanh kiếm của mình. "Em gái ngươi đâu?"
"Ồ, cất thanh kiếm đó đi," Stheno la rầy. "Ngươi biết hiện giờ ngay cả đồng Celestial không thể khiến chúng ta chết lâu hơn được. Ăn một miếng Xúc xích Pho Mát Chiên Giòn đi! Chúng sẽ được bày bán trong tuần này, và ta ghét phải giết ngươi khi ngươi có một cái dạ dày
"Chị Stheno!" ả gorgon thứ hai xuất hiện ở phía tay phải cậu ngay tức thì, đến nỗi cậu không có thời gian để phản ứng. May thay ả ta quá bận rộn với việc trừng mắt nhìn chị gái mình nên không chú ý nhiều đến cậu. "Em đã bảo chị lặng lẽ tới gần và giết chết nó cơ mà!"
Nụ cười của Stheno biến mất. "Nhưng, Euryale..." Ả ta nói cái tên nghe như cùng vần với từ Muriel. "Chị không thể cho nó ăn mẫu thử trước sao?"
"Không được, bà chị khờ kia!" Euryale quay người đối diện với Percy và nhe nanh ra.
Ngoại trừ mái tóc, ổ của lũ rắn san hô thay vì những con rắn hổ lục, ả ta trông giống hệt chị gái mình. Chiếc áo vest của Chợ Giảm Giá, chiếc áo đầm hoa hòe hoa sói, thậm chí mớ răng nanh cũng được trang trí hình dán có chữ GIẢM GIÁ 50%. Trên thẻ tên ả ta đề: Xin chào! Tên tôi là CHẾT ĐI, ĐỒ Á THẦN XẤU XA!
"Ngươi đã dẫn bọn ta chạy vòng vòng, Percy Jackson," Euryale nói. "Nhưng giờ ngươi hết đường trốn rồi, và bọn ta sẽ cho ngươi biết tay!"
"Món Xúc Xích Pho Mát chỉ có 2 đô 99 xu," Stheno thêm vào. "Quầy tạp hóa, gian thứ ba."
Euryale cằn nhằn. "Chị Stheno, Chợ Giảm Giá chỉ là vỏ bọc! Chị nhập tâm vào nó quá đấy! Giờ, đặt cái khay lố bịch đó xuống và giúp em giết tên á thần này. Hay chị đã quên vụ nó làm Medusa bốc hơi rồi?"
Percy bước lùi lại. Chỉ mười lăm centimét nữa, cậu sẽ rơi xuyên qua tầng không khí loãng. "Nghe này các quý cô, chúng ta chấm dứt chuyện này ở đây đi. Tôi thậm chí còn không nhớ việc giết chết Medusa. Tôi không nhớ bất cứ điều gì! Sao chúng ta không tạm nghỉ và nói về giá đặc biệt tuần này của các cô nhỉ?"
Stheno bĩu môi nhìn em gái mình, việc đó thật khó thực hiện khi có những cái răng nanh bằng đồng khổng lồ. "Chúng ta có thể không?"
"Không được!" Đôi mắt đỏ rực của Euryale nhìn chằm chặp vào Percy. "Ta không quan tâm việc ngươi nhớ được gì, con trai của thần biển. Ta có thể ngửi thấy mùi máu Medusa trên người ngươi. Nó đã phai đi, đúng thế, cũng đã một vài năm rồi, nhưng ngươi là người cuối cùng đánh bại con bé. Nó vẫn chưa quay trở lại từ Tartaus. Đó là lỗi của ngươi!"
Percy thật sự không hiểu điều đó cho lắm. Toàn bộ khái niệm "chết đi rồi quay trở lại từ Tartarus" khiến đầu cậu đau nhức. Dĩ nhiên, cả ý tưởng rằng một cây bút bi có thể biến thành một thanh kiếm, hay những con quái vật có thể được ngụy trang bởi thứ được gọi là Màn Sương Mù, hoặc Percy là con trai của một vị thần người bám đầy hàu từ cách đây năm ngàn năm cũng góp thêm vào nữa. Nhưng cậu có tin vào điều đó. Ngay cả khi ký ức đã bị xóa sạch, việc cậu biết mình là một á thần cũng tương tự như việc cậu biết mình tên Percy Jackson vậy. Từ cuộc đối thoại đầu tiên với con sói Lupa, cậu đã chấp nhận cái thế giới nhập nhằng giữa các vị thần và lũ yêu quái điên khùng này là sự thật. Nội bấy nhiêu đó cũng đã đủ tệ lắm rồi.
"Vậy chúng ta xem như hòa nhau được không?" cậu nói. "Tôi chẳng giết được các người. Các người cũng chẳng giết được tôi. Nếu các người là chị gái của Medusa – như Medusa, người có thể biến mọi người thành đá – đáng lẽ giờ tôi đã bị biến thành đá rồi chứ?"
"Lũ anh hùng các ngươi!" Euryale nói với vẻ chán ghét. "Chúng luôn đề cập đến vấn đề đó, y hệt mẹ bọn ta! ‘Sao hai đứa không thể biến mọi người thành đá? Em gái con có thể biến mọi người thành đá đấy.’ Ừm, ta lấy làm tiếc vì đã khiến ngươi thất vọng, nhóc! Rằng chỉ duy nhất Medusa là chịu lời nguyền đó. Nó là đứa ghê gớm nhất trong nhà. Nó có được mọi may mắn!"
Stheno trông đầy tổn thương. "Mẹ nói chị là người ghê gớm nhất."
"Im miệng!" Euryale cắt ngang. "Còn về phần ngươi, Percy Jackson, đúng là ngươi có dấu ấn của Achilles. Điều đó khiến việc giết ngươi khó hơn một chút. Nhưng đừng lo. Bọn ta sẽ tìm được cách thôi."
"Dấu ấn của cái gì?"
"Achilles," Stheno vui vẻ nói. "Ôi anh ta mới quyến rũ làm sao! Được nhúng vào sông Styx khi còn bé, ngươi biết đấy, vì thế anh ta bất khả xâm phạm, trừ một điểm bé tẻo teo ở gót chân anh ta. Đó là những gì đã xảy ra với ngươi, nhóc yêu. Ai đó ắt đã nhúng ngươi vào sông Styx và khiến ngươi trở nên mình đồng da sắt. Nhưng đừng lo lắng nhé. Lũ anh hùng bọn ngươi luôn có một điểm yếu. Bọn ta chỉ việc tìm ra nó, và rồi bọn ta sẽ giết ngươi. Điều đó chẳng phải thật thú vị sao? Ăn một miếng Xúc Xích Pho Mát nhé!
Percy cố nghĩ. Cậu không nhớ gì về chuyện được nhúng vào sông Styx. Thêm nữa, cậu cũng chẳng nhớ được nhiều lắm. Da cậu không hề giống sắt, nhưng nó giải thích được việc cậu có thể chống chọi lâu như thế với những ả gorgon này.
Có lẽ nếu cậu rơi xuống núi... liệu cậu có sống sót không? Cậu không muốn liều mạng – khi chẳng có thứ gì để làm cú rơi chậm lại, hoặc một cái xe trượt tuyết, hoặc...
Cậu nhìn cái đĩa bạc lớn chứa các mẫu thử của Stheno.
Ừm...
"Đang xem xét lại sao?" Stheno hỏi. "Thông minh lắm, nhóc yêu. Ta đã cho thêm ít máu gorgon vào trong những thứ này, vì thế cái chết của ngươi sẽ đến thật nhanh và không đau đớn."
Cổ họng Percy như siết chặt lại. "Ngươi cho thêm máu mình vào món Xúc xích Pho Mát sao?"
"Chỉ một ít thôi." Stheno mỉm cười. "Một vết cắt nhỏ trên cánh tay ta, nhưng ngươi thật tử tế khi tỏ ra quan tâm đến ta như thế. Máu từ phía bên phải bọn ta có thể chữa trị bất cứ loại bệnh tật nào, ngươi biết đấy, nhưng máu từ bên trái lại làm chết người..."
"Bà chị ngu đần kia!" Euryale rít lên. "Chị không được phép nói nó nghe điều đó! Nó sẽ không ăn mẫu xúc xích đó nếu như chị nói cho nó biết chúng đã bị tẩm độc!"
Stheno trông sửng sốt. "Nó sẽ không ăn sao? Nhưng chị đã nói việc đó sẽ thật nhanh và không đau đớn mà."
"Đừng bận tâm!" Những cái móng tay của Euryale biến thành những cái vuốt. "Chúng ta sẽ ra tay thật hăng vào – cứ việc chém cho đến khi chúng ta tìm thấy điểm yếu của nó. Một khi chúng ta đánh bại được Percy Jackson, chúng ta sẽ nổi tiếng hơn cả Medusa! Người bảo trợ sẽ thưởng lớn cho chúng ta đấy!"
Percy nắm chặt lấy thanh kiếm. Cậu phải tính toán kỹ hành động của mình – một vài giây hỗn loạn, chộp lấy cái đĩa bằng tay trái...
Phải làm cho bọn chúng tiếp tục nói chuyện, cậu ngh
"Trước khi các ngươi chém ta thành từng mảnh nhỏ," cậu nói, "người bảo trợ mà các ngươi nhắc đến là ai?"
Euryale cười khẩy. "Nữ thần Gaea, dĩ nhiên rồi! Người đã mang chúng ta quay trở lại từ cõi quên lãng! Ngươi sẽ chẳng sống được bao lâu để mà gặp được bà ấy đâu, nhưng các bạn ngươi ở bên dưới sẽ nhanh chóng đón nhận cơn thịnh nộ của bà ấy. Còn bây giờ, các đội quân dưới trướng bà ấy đang đi về phía nam. Vào ngày Lễ hội Cầu May, bà ấy sẽ tỉnh thức, và các á thần sẽ bị chém chết như... như..."
"Như các mức giá giảm của chúng ta ở Chợ Giảm Giá!" Stheno gợi ý.
"Gừ!" Euryale lao sầm sập về phía chị gái mình. Percy ra tay trước. Cậu chụp lấy cái đĩa của Stheno, hất đổ các miếng Xúc Xích Pho Mát thử đã bị tẩm độc và chém thanh Thủy Triều ngang qua hông Euryale, cắt ả ta ra thành hai.
Cậu giơ cái đĩa lên cao, và Stheno nhìn thấy cái bóng gớm ghiếc của chính mình trong ấy.
"Medusa!" ả hét lên.
Cô em gái Euryale của ả ta vỡ vụn thành tro bụi, nhưng đang bắt đầu tái tạo lại, như là một người tuyết không tan vậy.
"Stheno, bà chị ngu ngốc kia!" ả ta nói ríu rít khi khuôn mặt mới tái tạo lại được một nửa của ả trồi lên từ đống bụi. "Đó chỉ là bóng của chị mà thôi! Tóm nó ngay!"
Percy đánh mạnh cái khay kim loại vào đỉnh đầu Stheno, và ả ta hoàn toàn bất tỉnh.
Cậu đặt cái đĩa phía sau mông, thầm cầu nguyện với bất cứ vị thần La Mã nào đó trông coi các mánh lới trượt tuyết ngu ngốc và nhảy xuống khỏi sườn đồi.