Chương 1: Hình ảnh thực tế giống như trên phim
Ba giờ bốn mươi chiều, tầng lầu thứ 28 tập đoàn Lăng Trí Tư, vang lên một trận tiếng bước chân đầy bối rối!
“Lão đại, lão đại, việc lớn không tốt!”
“Ác” Một nam nhân đầu tóc rối bù miệng ngậm điếu thuốc đang tỏa khói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính lại không chút quay đầu hỏi: “Có sóng thần hay là động đất? Mặc kệ có cái gì cũng không cần lo lắng, năm nay ngày Quốc tế Lao Động không phải Đại lão bản đã cho thêm mỗi người ba trăm ngàn tiền bảo hiểm cho việc ngoài ý muốn do thiên tai sao, cậu quên rồi à?”
“Không phải vậy, lão đại!” Một cô gái trẻ có khuôn mặt ửng đỏ đang thở dốc có đeo biển số nhà “Bộ nghiên cứu”, hay tay ôm má, khoa trương hò hét làm ra biểu tình giống như gặp quỷ…
Cô hô lớn: “So với những chuyện đó còn nghiêm trọng hơn, Bộ Nghiệp vụ….người ở bộ Nghiệp vụ đã về rồi——”
Cái gì?
Bộ Nghiệp nghiệp nghiệp nghiệp vụ… đã trở lại?
Trong một khoảng thời gian ngắn thiên địa biến sắc, mọi người trong văn phòng bộ Nghiên cứu —– kỳ thật cũng chỉ có năm người, nhưng lại cần trừ đi một kẻ không có chút động tĩnh ——sôi nổi đem ánh mắt từ màn hình, con chuột, bàn phím, khoai chiên, cánh gà, Piza cùng tập ảnh chân dung khoe ngực của nữ minh tinh dời đi, không hẹn mà cùng trừng trừng rơi lên trên mặt ai kia.
“Nhóm hồ ly tinh Của bộ Nghiệp vụ đã trở lại?”
“Nhóm Quỷ hút máu bộ Nghiệp vụ đã trở lại?”
“Nhóm vô lương tâm của bộ Nghiệp vụ đã trở lại?”
“Đám người ngoài hành tinh bộ Nghiệp vụ đã trở lại?”
“….”
Nam nhân có một đầu tóc rối người duy nhất không mở miệng—– Tề Hiên Nghị, sắc mặt vẫn không thay đổi nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay gõ bàn phím xành xạch xành xạch không ngừng, tiếp túc tìm kiếm lỗi lầm giữa mấy chục vạn chữ cái, thật giống như hoàn toàn không để ý…
Mọi người xung quanh lo lắng hỗn độn mở miệng phụ họa, nội tâm của hắn cũng nỗi lên bão tố mãnh liệt, tràn ngập ngọn gió cuồng loạn cấp mười ba, sóng cao trăm mét cũng đang bao trùm hết thảy có thể.
Nam nhân đáng chết một trăm lần, người mà thịt đem băm nát cùng xương ném cho chó ăn cũng chưa hết giận cư nhiên còn dám trở về?
Tề Hiên Nghị âm thầm cắn răng, biểu tình âm trầm bất định kia, rất giống đã bị táo bón suốt hai ngày.
“Tôi kháo, ồn ào cái gì!”
Gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt khiến mọi người căng cứng thần kinh! “Báo cáo lúc bốn giờ tất cả mọi người đã chuẩn bị xong rồi phải không? Đợi lát nữa ai làm ra lỗi gì thì chuẩn bị tinh thần liên tiếp một tháng vào ngày cuối tuần đều đi tăng ca cho tôi!”
“Không cần….Lão đại…Ngao ô ô…”
Hiện trường một mảnh kêu rên không ngừng.
Bộ Nghiệp vụ nằm ở tầng hai mươi bảy cách bộ Nghiên cứu thẳng tắp vừa đúng ba thước, không khí lại hoàn toàn khác biệt.
Một người tuấn tú ở giữa chúng mỹ nữ, khuôn mặt có tạo hình hoàn mỹ, cùng với quần áo thích hợp vừa vặn, không ngừng nói cười tạo ra những tràng cười như tiếng chuông bạc.
Không khí nơi này luôn mang theo một cỗ hương thơm ngọt ngào, loáng thoáng còn thản nhiên nhiễm thượng một tầng màu hồng.
“Quản lý, muốn uống thêm cà phê không?”
“Cám ơn.”
“Quản lý, nếm thử một chút bánh ngọt không? Hương vị rất tuyệt.”
“Hảo….Tất cả mọi người ngồi xuống ăn đi, không vội.”
Nam nhân một thân âu phục thẳng thóm ngồi trên ghế salon, tay bưng chén cà phê tinh xảo, bên môi lại hàm chứa ý cười tao nhã, năm cô cấp dưới xinh đẹp hoặc ngồi hoặc đứng tạo thành một vòng đem hắn làm trung tâm, không ngừng trò chuyện một cách tùy hứng.
Thời gian trà chiều thảnh thơi tới cực điểm.
Cùng “nơi nào đó” hoàn toàn bất đồng.
Y hưởng thụ thanh âm nũng nịu của nhóm mỹ nữ, mắt kính viền bạc nhã nhặn che đi hai đạo ánh mắt lợi hại, môi thủy chung lộ ra cái mỉm cười nhợt nhạt.
Chợt đột nhiên có người nhắc đến lúc vừa vào công ty có thấy một tiểu lâu la của “người nào đó” trên mặt tràn ngập sợ hãi, hiện tại không biết ở trên lầu đã hỗn loạn thành cái dạng gì, nói không chừng đang chiến tranh ầm ầm vang tận mây xanh?
Nhớ tới khoảng thời gian lúc trước khẳng định khiến “người nào đó” tức giận đến giơ chân, thân là nam nhân duy nhất ở lầu hai mươi bảy —– Khương Trí Vân, liền nhịn không được khẽ cười một tiếng. Nếu không phải là không muốn quá kích thích hắn, đã sớm đi lên lầu, dù sao đã một tháng không gặp nhau, không có ai cãi nhau khiến y cảm thấy có chút tịch mịch?
Đương nhiên loại ý tưởng “Tri kỷ” này của y, tuyệt đối hoàn toàn không giống với “Người nào đó” ở “nơi nào đó”.
“Quản lý cố ý phải không?”
“Rất rõ ràng sao?”
“Ừ…” Cô gái kiều mỵ không thể kiềm chế cười đến run rẩy hết cả người. “Nếu Tề quản lý biết chúng ta từ ngàn dặm xa xôi gấp gáp trở về là để tìm hắn gây phiền toái, nhất định sẽ nổi giận!”
“Hắn có ngày nào không tức giận sao?”
Người là đầu sỏ chọc người khác nổi giận đại đa số thời gian thảnh thơi nói, hoàn toàn không có chút nghĩ lại.
Cùng lúc đó, từ trên tầng lầu thứ hai mươi chín truyền đến một tiếng kêu sợ hãi:
“Người của Bộ Nghiệp vụ đã trở lại? tại sao không có ai nói cho tôi biết?”
“Phó…Phó tổng, Khương quản lí rất đẹp trai…Không, không phải, là Khương quản lý nói muốn đem đến cho anh một kinh hỷ, đặc biêt căn dặn mọi người không được nói.”
Khương quản lí thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai a! Thật không hổ danh xưng đệ nhất giới tin tức Ngưu Lang… Ác không phải, là nam nhân lý tưởng! Có thể vào làm ở công ty này thật sự là quá tốt! Ô ô…
Tiểu thư ký vừa đi làm hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, hai mắt phát ra tinh qua sáng ngời, chỉ cần nghĩ đến có thể cùng lúc gặp được hai đại soái ca nổi danh nhất của giới tin tức, quả thật liền cảm động đến loạn thất bát tao.
Kinh hỉ cái đầu!
Phó tổng tài ôm đầu rất muốn té xuống đất loạn lăn một trận!
Này xem thật sự là con mẹ nó đủ kinh hỉ! Chính là cố ý thừa dịp y đi vắng mới đem thời gian sửa thành hôm nay a! Hắn quay về làm cái gì? Hôm nay là ngày phát biểu trọng yếu của Bộ nghiên cứu, chưa nói đến nhóm chủ quản Đông Nam Á đều tham gia hộ nghị, chỉ cần có đại lão bản ở nước ngoài cũng dự thính tin tức, có thể nào để cho y trở về?
Không phải châm ngòi ly gián, chính là hai người này gặp nhau liền giống như một cảnh trong phim—–
Hai Đại tướng quân đối đầu trong chiến tranh!
Trời a! Tuy rằng luật lệ của công ty không có quy định muốn nước sữa hòa nhau, nhưng cũng không cần thủy hỏa bất dung như vậy đi?
Cố tình hai đại cự đầu này lại là nhân vật hết sức quan trọng trong công ti, chửi không được rống không được, vạn nhất đánh nhau mà có người bên cạnh cũng sẽ bị liên lụy mà được đưa đến bệnh viện…Khẳng! Chỉ còn nửa tháng nữa hắn sẽ kết hôn, chỉ có một Case cuối cùng trước khi kết hôn cũng không cho hắn qua sao?
Người ngoài biên giới, cũng như nhân sĩ ở nước Mỹ xa xôi đều cảm nhận được không khí kỳ quái không thể hiểu nơi đây!
“A, Trí Vân đã trở lại công ty sao? Sẽ không là cố ý đi bắt Tề Hiên Nghị chứ? Ngô….cái này có thể có chút phiền toái…”
Biệt thự vùng ngoại thành Florida, nam nhân nghiêm túc ngồi trên ghế chủ quản trong thư phòng phía đông nhếch lên đôi môi, nhịn trong chốc lát, nhưng vẫn là cười phốc ra.
“Tiểu Trương nhanh đi kêu lão bà của tôi, khó có được vở kịch hay chuẩn bị lên sân khấu, không nói cho cô ấy biết cô ấy sẽ mắng chửi người. Đúng rồi, đừng quên đem cho chúng tôi một ít bỏng giúp vui!”
“Vân, Quan tổng tài!”
***
“Hi, các vị tiểu thư, đã lâu không gặp!”
Ba giờ năm mươi lăm phút chiều, cửa phòng hội nghị, “Bộ Nghiệp vụ” của Lăng Trí Tư, gọi cách khác là “Bộ quan hệ xã hội” của Lăng Trí Tư, nhân viên lén đặt nickname là “câu Lạc Bộ” của Lăng Trí Tư…đích mưu gia hoa đán kiêm nam ghế đầu quan hệ xã hội, khụ, là quản lí Bộ Nghiệp vụ Khương Trí vân, đang phát ra mị lực hướng các nữ nhân viên tách ra nụ cười thân thiết tới cực điểm!
Phía sau y như cũ là có năm vị cấp dưới xinh đẹp kiều mỵ đi theo, mỗi người đều mang theo nụ cười tràn đầy tự tin! Xem tư thế thần thái bộ dáng kia, giống như đãi ngộ dành cho nam diễn viên trong shoujo manga, vô số hoa hoa cỏ cỏ ở sau lưng của y lung túng nở rộ như sấm sét, xếp ra hình ảnh một mảnh phấn hồng kiều diễm!
“Tránh ra! Cầu người bên cạnh đang ngẩn người, không cần trở ngại lối đi!”
Lời nói lạnh lùng đánh thức cô bé thư ký đang xem đến phát ngốc!
“A…Tề, Tề quản lý!”
Không như đội ngũ hoa lệ như phía trước, lúc khuôn mặt băng của Tề Hiên Nghị xuất hiện, sau lưng của hắn không có cảnh hoa nở không có pháo mừng, không có nam nhân nhìn chăm chú không có nữ nhân mặt đỏ tim đập. Biểu tình trên mặt hắn viết rõ ràng “Muốn chết cũng đừng đến chọc tôi”, giống như Moses tách biển, dòng người phía trước tự động dạt ra tạo thành một lối đi!
Cười cái gì mà cười! Cười đến như vậy nịnh hót như vây xinh đẹp sẽ kiếm ra tiền sao?
Chứng kiến quân đoàn đem phấn hồng rải ra như có Khổng Tước vừa bay qua, xem kẻ kia giống trống khua chiên khống có chút phẩm chất đạo đứ biết giới hạn đắc ý, tiếp tục kích thích khiến nắm tay của hắn gần như không khống chế được!
Tên đầu heo này còn giám trở về? Lại có thể…sau khi làm “như vậy” liền biến mất còn dám trở về? Sẽ không phải là nghĩ hắn không có biện pháp đối phó y trước mặt nhiều người như vậy đi? Hừ! Nếu để cho y cứ như vậy đắc ý Tề Hiên Nghị này sẽ cùng y mang họ đầu heo!
Coi thường người bên ngoài ghé mắt cùng cấp dưới ở phía sau gần như hóa thành năm bức tượng chim cút nhỏ, hắn mang theo hai mắt tràn ngập tức giận đá văng cửa phòng họp—