Chương 1
Quý Thi người này, cái gì cũng tốt, trừ việc nhỏ mọn. Nhưng vì bề ngoài đẹp, lúc nào cũng mặt mày vui vẻ bán manh, tôi thường xuyên bị hắn hù dọa đến quên đi điểm này.
Tôi có một tài khoản clone, thỉnh thoảng sẽ thổ tào trên weibo của hắn. Ví dụ như nghe xong concert của nhóm nhạc LOTUS, bèn bình luận một câu ——
Mục Lập Lý: Nốt cao lên không nổi, nốt trầm xuống không xong, lúc bán manh với fan thì lạc giọng, hát chính cái quỷ gì.
Tôi không biết hắn tìm ra clone của tôi kiểu gì, sau khi thổ tào weibo này vài ngày tôi nhận được tin nhắn của hắn, hẹn tôi đi khách sạn thuê phòng, mặc dù khi đó tôi vừa mới luyện vũ đạo xong mệt như chó, nhưng là một tiểu nghệ sĩ còn chưa debut được đại minh tinh bao dưỡng, tôi vẫn hết sức chuyên nghiệp dựa theo phân phó của kim chủ đại nhân tự mình đặt phòng, tự mình tắm đến trắng trắng mềm mềm, lại gửi số phòng cho hắn. Sau khi nhận được tin nhắn của tôi, Quý Thi trả lời một câu: Bảo bối ngoan, tắm xong nằm trên giường chờ ta~
Kết quả là tôi nằm trên giường, nằm rồi nằm đến mí mắt bắt đầu đánh nhau, chờ đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã sáng rồi, mà tôi vẫn một tư thế thiếu thao nằm ngửa trên giường lớn, trên giường chỉ một mình tôi.
Tôi ngồi dậy, trong lòng nghĩ không ổn, nhất định là tôi đã đắc tội Quý Thi.
Tôi một người mới còn chưa debut lấy đâu ra tiền để mướn phòng khách sạn năm sao? Nhưng tôi lại không thể mất mặt gọi điện cho Quý Thi, hỏi hắn tại sao tối qua lại thả tôi chim bồ câu*. Tôi ngồi trên giường nghiêm túc nhớ lại lời ăn tiếng nói của mình, trừ tài khoản clone kia, mọi thứ thổ tào của tôi đối với hắn đều ẩn giấu trong lòng, hắn không thể biết được. Vậy thì chỉ có một khả năng, hắn tìm thấy tài khoản clone của tôi, hơn nữa hơn phân nửa đã nhìn trộm một khoảng thời gian, mặc dù tôi thật sự không hiểu hắn tìm được kiểu gì.
(*) Hẹn nhưng không đến gọi là thả chim bồ câu, tương tự như cho leo cây.Lúc rời khỏi khách sạn tính tiền tôi thống khổ như bị xẻo thận.
Trên taxi nghi ngờ của tôi được chứng thực, Quý Thi gửi cho tôi một tin nhắn: Bảo bối đừng giận, tiền chuyển cho cưng nè. Lần sau muốn đi nghe concert thì cứ nói với anh, anh cho cưng vé A khu rock, anh còn bắn nước phía cưng~~
Hạ lưu như vậy sau cùng còn gửi thêm icon hôn, tôi gục trán vào ghế trước, sao mà tôi có thể không giận, tôi như nằm bàn chông đấy biết không?
Taxi đi qua trung tâm thương mại Thế giới tự do, trên cao là hộp đèn quảng cáo thiên đoàn* rock LOTUS, bên trên là một hãng thời trang trong nước, năm thành viên xếp thành một hàng, Quý Thi đương nhiên đứng chính giữa, khuôn mặt đã qua PS
(photoshop)từ trên cao ốc nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, vừa đẹp vừa lạnh lùng. Tại sao lại nhấn mạnh đã qua PS hả? Bởi vì mặc dù Quý Thi có dung mạo tuấn mỹ, nhưng bên trái gương mặt có hai vết, chắc tại lúc nhỏ bị đậu mùa không xử lý hết nên lưu lại vết tích, mặc dù không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp của hắn, nhưng khi bị phóng đại tới mấy trăm lần để treo lên, vẫn khá là ngại bị dòm ngó, đối với nhân viên treo biển quảng cáo cũng là một loại khảo nghiệm đánh vào tâm linh.
(*) Chỉ tổ hợp hoặc đoàn thể vô cùng ưu tú.Trong quảng cáo, Quý Thi mặc quần jean màu xanh đậm có chữ in hoa màu đen, trên người là áo T-shirt không tay cổ V lớn màu đen rộng thùng thình, chỗ xương quai xanh còn có hình xăm bông hoa, ngay cả trên cánh tay cũng có dòng chữ September. Cơ mà xăm Tháng Chín là có ý gì? Tôi khách quan ngẫm nghĩ, sinh nhật hắn cũng không phải tháng chín, lại tự luyến ngẫm nghĩ, tôi cũng không phải mà… Tôi nghiêng đầu thưởng thức hình xăm này, sau đó đột nhiên phát hiện huyền cơ, ba chữ S, T và B vừa vặn ở vị trí bắp thịt nhô lên, tôi không tin đây là trùng hợp, hình xăm này nhất định do Quý Thi dày công thiết kế, chỉ để phô bày đường cong bắp thịt gợn sóng đáng thương.
Nói thật thì cũng không có gì đáng thương, nếu như đường cong của hắn là gợn sóng, thì tôi là ném một đồng xu xuống nước, kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thổ tào ai.
Taxi đã sắp rời khỏi trung tâm thương mại, tôi nhìn lần cuối, rõ ràng phát hiện vị trí eo quần jean còn lén lộ viền quần lót, mẹ nó không thể tha thứ, quả thực càng ngày càng phóng đãng!
Quý Thi năm nay hai mươi sáu tuổi, so với tôi thì lớn hơn bốn tuổi, còn đang ở lứa tuổi của tiểu thịt tươi, sự nghiệp đã như mặt trời ban trưa, cái thế giới dựa vào mặt này chính là khoa học như vậy.
Trên radio phát bài hát mới của LOTUS, tôi nghe ca từ Quý Thi tự viết sến muốn chết, bụm mặt khẩn cầu tài xế: “Đại ca, có thể đổi kênh không?”
“Không thể~” Anh chàng tài xế trẻ tuổi thần thái phấn chấn trả lời tôi.
Tôi chạy tới công ty, may còn chưa trễ. Công ty định để tôi và bốn người mới tạo thành một nhóm thần tượng JUST, bây giờ chính là giai đoạn chạy nước rút cuối cùng trước khi debut, vì để cho chúng tôi luôn giữ trạng thái, chú ý mang gánh nặng thần tượng, mỗi ngày đều có người từ văn phòng, trong thang máy, phòng vệ sinh các ngõ ngách bất thình lình nhảy ra hét về phía chúng tôi: “Cách debut còn có XXX ngày!! Fighting!!” Chúng tôi bị huấn luyện giống như chó phản xạ có điều kiện liền giơ nắm đấm lớn tiếng đáp lại: “Fighting!” Đôi khi tôi nghi ngờ mình rơi vào một tổ chức đa cấp. Nhưng chiêu này vẫn khá hữu hiệu, có tên bỏ được tật xấu móc mũi, thậm chí có người nhạo báng tiếp tục như vậy thì ngay cả đánh rắm cũng có thể linh hoạt tự do khống chế.
Trong bốn thành viên, tôi và đội trưởng KK khá thân thiết, KK lớn hơn tôi một tuổi, chúng tôi cũng vào đây khá sớm, ba người kia là đồng thời tiến vào, trong đó bề ngoài xuất sắc nhất là Pean, vũ đạo tốt nhất là Adam, nghệ danh của chúng tôi vừa phổ biến vừa dễ lẫn, tôi may mắn được giữ nguyên tên của mình là Tiếu Đồng, nhưng có người lại không được may mắn như vậy, là vị phụ trách bán manh trong nhóm tên là Thượng Gary.
Bây giờ cách debut còn 99 ngày, trong công ty chúng tôi ai cũng căng thẳng như dây cung, tựa như chỉ còn lại 99 giây là con dâu xấu phải gặp cha mẹ chồng. Nhưng vừa về tới phòng trọ của mình, mệt mỏi kiệt sức nằm trên giường, tôi cảm thấy 99 ngày thật là xa, lâu như vậy adrenaline bùng cháy sẽ lắng xuống, tôi không biết có thể thật sự debut được hay không.
Không biết có phải chỉ mình tôi mệt hay không, từ KK đến Thượng Gary, mọi người tiến vào công ty đều là vì thực hiện ước mơ, mà tôi bước vào nghề này hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ muốn vẽ, có một khoảng thời gian muốn học đại học mỹ thuật đến phát điên, nhưng một ngày nọ tôi chợt phát hiện kỳ thực so với tôi thì em gái vẽ tốt hơn, so với tôi còn có thiên phú hơn, tình trạng của gia đình tôi chỉ có thể để một người học đại học mỹ thuật, hoặc là ai cũng không học, đi học sư phạm hoặc kỹ thuật hoặc dứt khoát đi bê gạch. Tôi nghĩ trước nghĩ sau, quyết định để em gái học tiếp, tôi phụ trách kiếm tiền cho em, nếu em có thể đi xa hơn trên con đường hội họa thì tốt, công trạng cũng có một phần của tôi. Nếu như có một ngày em có thể thay tôi thực hiện ước mơ, cũng đủ cho tôi kiêu ngạo cả đời, bởi vì tôi vĩnh viễn là thầy vỡ lòng của em.
Từ bỏ ước mơ không phải chuyện dễ dàng, nhưng tôi đã nghĩ thông suốt, bởi vì tôi phát hiện cho dù tôi không học tiếp đại học mỹ thuật, tôi vẫn có thể tiếp tục vẽ vời, không có gì phải khóc lóc ưu thương. Lúc được tinh tham* chọn trúng đến công ty khảo hạch để ký hợp đồng, theo như yêu cầu tôi mang theo mấy bức tranh mình vẽ, bề ngoài và tài nghệ ca múa của tôi có lẽ không gây được ấn tượng với nhân viên khảo hạch, nhưng tranh tôi vẽ không thể nghi ngờ khiến họ nhìn với cặp mắt khác xưa.
(*) Những người tìm kiếm ngôi sao cho các công ty giải trí.Tôi thành công ký hợp đồng, người đại diện nói rằng cảm thấy tôi có khí chất. Tôi thì có khí chất gì chứ, cũng là tranh của tôi có khí chất thôi.
Nhưng nói tới làm minh tinh, tôi ngoại trừ gương mặt so với người đi đường có thêm một chút độ nhận ra, đánh bậy đánh bạ được ký kết, thật sự không có sở trường, vũ đạo trải qua một phen huấn luyện ma quỷ cũng chỉ đạt hơn 70 điểm so với tiêu chuẩn (nhưng mà đạt chuẩn là 150), ca hát cũng không có chất giọng với cảm nhận tốt như KK. Nói đến ca hát tôi thật sự đặc biệt cảm ơn hát chính của LOTUS Quý Thi tiên sinh, nếu như giọng ca rách nát của Quý Thi cũng có thể trở thành hát chính của thiên đoàn, tôi chỉ lăn lộn kiếm cơm trong nhóm nhạc thần tượng thì sợ gì? (Quý Thi tiền bối cám ơn anh khiến tôi lần nữa nhặt lại tự tin, mời tiếp nhận ba lần cúi người của tôi!)
Trở lại chuyện chính, thao luyện ở công ty một ngày, năm người chúng tôi hẹn buổi tối cùng ăn một bữa, chúc mừng ngày debut đếm ngược từ ba con số bước vào cánh cửa hai con số, KK đề nghị ăn lẩu, tôi cảm thấy rất tuyệt, ăn lẩu náo nhiệt, Thượng Gary và Adam cũng đồng ý. Nhưng Pean nói không muốn ăn lẩu, gã không thể ăn cay. Tôi nói
không sao, lẩu cũng có canh suông. Pean nhìn tôi cười, nói
vậy thì thôi, các cậu đi đi.
“Thế thì sao được, năm người phải cùng đi, hay cậu nói nơi muốn đến ăn đi?” Tôi nói.
Pean báo tên một nhà hàng, chúng tôi vừa nghe liền trợn tròn mắt, đó là một nhà hàng đặc sản Nhật Bản cao cấp, giá cao đến mức ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Chúng tôi còn chưa debut, không biết nửa đường có xổ ra con thiêu thân nào hay không, thiên trạch nhân họa động đất sóng thần công ty phá sản quốc gia nghiêm đả* đủ kiểu nói không chừng đi tong hết… Nói nhiều vậy tôi cũng cảm thấy kiểu cách, nói một cách thẳng thừng chỉ một chữ, nghèo. Cơ mà tôi nhớ gia đình Pean cũng không phải đặc biệt giàu có, gã cũng thật chịu chi.
(*) Nghiêm trị đả kích, trừng trị thẳng tay.“Đúng lúc tớ cũng đang muốn ăn đặc sản của Nhật.” Adam bỗng nhiên đổi lời, ra vẻ nóng lòng muốn thử.
Tôi đang nghĩ có mắc quá không, KK đã vỗ tôi một cái, tiếp lời nói: “Được, vậy thì đi.”
Kết quả chúng tôi đến nhà hàng Nhật Bản mà ngay cả tên cũng đọc không nổi kia.
Bữa ăn này một chút cũng không thoải mái, mọi người ngồi trước quầy, nhìn hiện trường đầu bếp nấu những món đặc sản cho chúng tôi, mỗi một món ăn đều có nhân viên phục vụ ở một bên giải thích, muốn trò chuyện linh tinh cũng không được. Mỗi món ăn được bày ra đều là cảnh đẹp ý vui, nhưng trang trí kiểu gì cũng không giấu được sự thật là đồ ăn quá ít, xuống bụng có cảm giác như giọt nước trong biển cả, không thể tìm được cảm giác mơ màng, mà đầu lưỡi thô bỉ của tôi cũng không nếm được những thứ sushi nhím biển, sushi cá ngừ này có gì khác biệt so với những nhà hàng thông thường. Tôi vẫn thích mấy nơi náo nhiệt như quán lẩu hơn, nhưng thôi vậy, dù sao mục đích đạt được là tốt rồi.
Nửa đường tôi đi WC một lần, phát hiện không ngờ WC rất có phong cách, gương viền caro cùng với ánh đèn vàng ấm áp khiến tôi cực kỳ anh tuấn, tôi không kiềm được lấy di động tự chụp một bức, đăng lên tài khoản clone.
Mục Lập Lý: Đẹp trai không?
Sau đó lại tự trả lời: Đẹp trai chết người!
Trong WC đặc biệt an tĩnh, tôi tè được một nửa, nhớ tới thỉnh thoảng Quý Thi sẽ tranh thủ lúc tôi đi WC mà từ phía sau bất ngờ vỗ vai tôi, sau đó đưa đầu tới, hỏi: “Tè ra quần chưa?”
Có một lần tè ra quần thật, tôi bị chọc tức, nhưng hắn là kim chủ tôi lại không tiện phát tác, tôi nhìn hắn đứng đó cười như điên, thật muốn tè lên người hắn, nhưng vẫn yên lặng cúi đầu lau quần, nghĩ phải giặt. Quý Thi chê tôi giặt quần lãng phí thời gian quý giá của hắn, trực tiếp đi mua một cái mới cho tôi mặc.
Mặc dù tôi thấy phiền khi hắn đùa dai như thế, nhưng được mua quần cho thì vẫn rất vui. Nhãn mác trên quần đã bị cắt bỏ, mặc lại rất vừa người, hơn nữa chất liệu đặc biệt thoải mái, tôi thầm vui vẻ phỏng đoán xem đây là nhãn hiệu nào, con người mà, ai chẳng có lòng hư vinh, đại minh tinh mua quần cho mình, bét nhất cũng phải là cấp bậc như LEE chứ nhỉ.
Sau đó chiếc quần jean này trở thành chiếc tôi thích nhất, thường xuyên mặc lên người, lắc lư khắp công ty. Sau sau nữa có người nói với tôi, Tiếu Đồng này, hình như tôi từng nhìn thấy Logo quần của cậu ở nước ngoài! Tôi vội hỏi là nhãn hiệu nào? Đêm hôm đó sau khi giặt xong tôi treo quần trên ban công, bỗng nhiên nhận được tin nhắn —— Tiếu Đồng, tôi nhớ ra rồi, đó là một nhãn hiệu quần áo trẻ em của Úc! Cho cậu link trang web chính thức của hãng nè!
… Tôi cảm thấy gã đang cười ra nước mắt.
Ngày hôm sau tôi quả nhiên tìm được chiếc quần giống như đúc trong một shop chuyên bán quần áo trẻ em ở trung tâm thương mại Thế giới tự do, shop này chuyên bán quần áo trẻ em từ ba đến mười bốn tuổi. Mười bốn tuổi, dậy thì quá đáng đến mức nào mà có thể cao như tôi chứ.
Aiiiii, thật là phiền.