Chương 1: Lúc nhỏ ta hơi điên
Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng, ta đã thề nhất định ta sẽ trở thành bạn gái của hắn.
Nhưng thật ra lúc đó ta còn nhỏ, thậm chí còn không biết tên của hắn nữa.
Cũng có thể, căn bản là không hiểu tình yêu là gì.
Chỉ là khi đêm về, ta rất hay nằm mơ thấy hắn. Sau khi tỉnh dậy, tim vẫn còn rộn rã không yên.
Nhiều năm trôi qua, trong ngày báo danh vào đại học, ông trời lại an bài cho chúng ta gặp
nhau lần nữa. Ta phát hiện, ta vẫn còn nhớ như in khuôn mặt cùng đôi dép lê muôn đời không đổi của hắn.
Cho nên, lại giống như trước kia, ta quyết định, hắn phải là người của ta.
Chuyện này đã ăn vào tâm tưởng của ta từ rất lâu rồi. Nhưng mỗi lần bất đắc dĩ gặp nhau lại luôn luôn bỏ qua.
Bởi vậy chưa từng kể cho bất cứ ai nghe, cũng không có ai có thể tâm sự. Cuối cùng, trở thành bí mật chôn sâu dưới tận đáy lòng.
Ngoại trừ lần đó, ta không ngại công khai nội tâm một cách trắng trợn trước mặt công chúng.
Đáng tiếc, vẫn như cũ, không có ai hiểu được.
Dẫn đến khi còn bé, có người đã nói với cha ta: ―Ông có một đứa con gái thật khác thường.‖
Cha ta cười khổ, ha ha cười nói: ― Ông thật khách khí.‖
Có lẽ, ai ai cũng từng phát điên.
Trong khi những đứa con gái khác luôn để bím tóc, ta ăn trộm của mẹ
năm đồng, chạy ra tiệm cắt tóc rồi ra về với một cái đầu trọc lóc.
Khi đó, lưu hành nhất chính là bộ phim ‗Trái tim mùa thu‘… Phim Hàn, nhân vật chính đều bị ung thư.
Cạo trọc đầu xong, ta vừa ho khan vừa kể lể với đám bạn là ta mắc bệnh nan y, sắp chết rồi.
Trong trường chỉ có một mình ta mặc váy để đầu trọc. Bọn họ đều nhìn ta với ánh mắt khác
thường, ta cảm thấy vô cùng đắc ý.
Chẳng qua là không có ai hiểu ta thôi chứ thật ra, ta cảm thấy mình rất thông minh, là thông minh tuyệt đỉnh.
Một ngày nọ, lớp chúng ta có một giáo viên thực tập, là sinh viên đại học.
Ta rất thích cô ấy. Để tỏ lòng hoan nghênh nhiệt liệt, ta ở trước mặt mọi người xốc váy cô lên.
Cô đỏ mặt, mắng ta là đồ biến thái.
Tựa hồ chỉ trong nháy mắt này, ta đã tìm được mục tiêu của đời mình. Cảm thấy cô ấy thật sắc bén, có thể nhìn thấu ta.
Cho nên bắt đầu kể từ hôm đó, cứ mỗi lần cô giảng bài là ta lại hỏi. Học sinh giỏi mà!
Ta hỏi cô: Hôm nay cô mặc quần lót màu gì? Áo lót màu gì?
Nhưng cô chỉ luôn im lặng nghẹn ngào, chỉ tay vào người ta nói: ―Tương Hiểu Mạn, em cút ra ngoài cho tôi.‖
Sau lại nghe nói, tính cách của cô trở nên táo bạo hẳn.
Kể đến đây, ta xin được tự giới thiệu. Ta tên là Tương Hiểu Mạn.
Điểm trung bình từ thời tiểu học cho đến bây giờ chưa từng thay đổi, không cao không thấp, đúng chuẩn 50.
Trong đó môn ngữ văn, cho đến bây giờ, đều là 0.
Nguyên nhân gây ra hình như là do viết văn. Thầy giáo ngữ văn ngay cả một điểm cũng không thèm bố thí cho ta, luôn bị ta chọc tức đến nỗi
lạnh run, xanh cả mặt.
Thậm chí còn xé nát bài thi của ta ra thành từng mảnh. Từ đó không thèm chấm bài ta nữa.
Càng về sau, căn bản là không thèm thu bài thi của ta luôn.
Bản thân ta thấy mình viết văn rất khá. Ví dụ như bài tập làm văn ―Động vật em thích nhất‖, ta đã rất hài lòng.
Ta kể lại tường tận ta đã giết lầm con gà con như thế nào.
Chỉ có điều, phần trọng điểm là miêu tả hình dáng lúc con gà con chết đi. Có thể nói là một hình tượng sinh động.
Còn ―Việc làm khó quên nhất‖, ta tường thuật cụ thể và chi tiết tình
hình khi ta rình xem một đôi tình nhân đánh dã chiến trong công viên,
còn linh hoạt vận dụng rất nhiều từ ngữ sinh động.
Nhưng bọn họ đọc không hiểu được văn phong của ta, cũng không thể nào hiểu nổi thế giới nội tâm của ta.
Vì để đảm bảo điểm số trung bình, thi số học ta chưa từng lơi lỏng. Bởi vậy, thầy số học vô cùng yêu thích ta.
Kỳ thi tiểu học đạt điểm tối đa cũng chẳng là gì, chỉ có điều, mỗi
một bài ta đều dùng ba, bốn cách để giải đề. Từ đó, vừa trông thấy ta là hai mắt thầy lại sáng lên.
Trước khi thi vào cấp một trung học, một bạn gái mặc đồng phục của
trường Hoa Gia, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi qua mặt ta. Bộ đồng phục
học sinh kia đá lông nheo với ta một cái, ta lập tức bị mê hoặc.
Làn váy màu xanh đậm rất đẹp, rất thích hợp với khí chất phiêu dật của ta.
Ta liền điền vào nguyện vọng là Hoa Gia, đúng như ý nguyện của mẹ.
Trong khoảng thời gian đó, bà đỏ mắt tẩm bổ cho ta, cầu xin tổ tiên phù hộ.
Hôm đó là thi ngữ văn, ta biết điều viết một hai câu đối: ‗Trên trời xanh thẳm mây trắng bay; Bên dưới mây trắng con ngựa chạy.‖
Bài này đã khiến cho giám khảo vô cùng tâm đắc. Điểm số đột phá, tốc hành song mãn.
Thầy ngữ văn của ta, nghe nói đã giận đến mức ngã lăn xuống đất không dậy nổi, nói ta nhất định là cố ý.
Trời cao minh giám! Mẹ ta nhận được phiếu điểm, mừng rỡ như điên. Đem gói tất cả số thuốc bổ ta uống còn thừa lại, tặng hết cho mọi người.
Khi đó, ta cũng không có lấy một câu dị nghị!
Dù sao cũng đã uống đến ngấy rồi.
Sau khi trở về, mẹ ta lôi từ trong nhà bếp ra một con dao thái, uy hiếp bắt ta phải để tóc dài.
Ta nói với bà: ―Mẹ thấy chỗ nào thuận mắt thì cứ chém!‖
Kết quả, mẹ ta nói: ―Con nhãi, mày mà không để tóc thì tao tự sát! Cho mày chết đói!‖
Bốn chữ cuối khiến ta vô cùng rúng động.
Rốt cuộc hiểu ra, tại sao mẹ lại có thể sinh ra ta. Bà chính là cao thủ tuyệt thế, thâm tàng bất lộ trong truyền thuyết.
Vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu nhược điểm của ta.
Nhún vai, ta chịu thua.
Sau đó, tự điều chỉnh cho dáng vẻ bề ngoài trở lại bình thường.
Tiếc hận biết bao. Dù sao đầu trọc như vậy, vốn dĩ có thể khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, tạo nên một trực quan ấn tượng.
Vì vậy, lần đầu tiên trong đời ta gặp phiền não, lo lắng từ nay sẽ không còn ―vừa nhìn đã hiểu‖.
Dù sao thì ta vẫn là một học sinh giỏi, cũng không làm mấy chuyện sỉ
nhục nội quy trường học như xỏ lỗ tai, nhuộm tóc hoặc xăm mình linh
tinh. Cùng lắm chỉ là cạo trọc đầu mà thôi – loại hành vi này nội quy
nhà trường không có quy định nhưng người bình thường cũng sẽ không làm.
***
Ta là một loài động vật có giác quan tiêu chuẩn, cũng lười nhìn xuyên qua vẻ ngoài để nhận ra bản chất.
Nói một cách đơn giản, ta chỉ tin tưởng vào đôi mắt của mình.
Bước vào Hoa gia gần như là đương nhiên. Chỉ có điều, bầu không khí
sục sôi tinh thần học tập này ít nhiều cũng làm cho hứng thú của ta rã
rời.
Nhưng con người sống trên đời, có hàng trăm hàng ngàn điều ngoài ý
muốn. Như vậy mới bất ngờ, mới khiến cho cuộc sống tràn đầy hy vọng.
Ta gặp Quách Tiểu Bảo.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã không thể rời mắt được.
Trong một canh giờ mà ta quan sát hắn, hắn đã soi gương một trăm năm
mươi sáu lần, tính cả lúc nhìn vào mắt kính của người nói chuyện đối
diện, lúc đi ngang qua cửa kính màu đen của tủ đựng bình cứu hỏa, cửa sổ xe hơi, còn có cả một cái gương tùy thân nữa…
Hắn luôn cẩn cẩn thận thận tránh bị người khác chạm vào. Phàm là biến thái, ai cũng đều sở hữu một thứ gì đó mà bản thân rất mê. Rất rõ ràng, hắn là kẻ tự luyến (bệnh yêu bản thân).
Hắn liên tục vuốt tóc, vô số lần chỉnh trang quần áo, bước đi thành một đường thẳng tắp.
Khuôn mặt, chẳng biết vô tình hay cố ý, luôn nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, biểu lộ sự ưu thương sáng ngời.
Lúc này, ta liền xác định được tâm ý của mình: Tự dưng ta muốn kết bạn.
Một canh giờ đã đủ để ta khẳng định, trình độ tự kỷ của hắn đã đạt đến cực hạn, xứng đáng được liệt vào hàng ngũ biến thái.
Mà còn là cực phẩm trong số biến thái.
Ta nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh.
Cùng là kẻ biến thái lưu lạc, mới gặp mà như đã quen biết từ lâu.
Không khỏi cảm thán, thế giới này quả thật không thiếu biến thái, thiếu chăng chỉ là một đôi mắt biết phát hiện biến thái.
May sao, đôi mắt này, ta có.
Ta nghĩ. Nói không chừng, ta có thể cùng hắn thành lập một câu lạc bộ biến thái ở Hoa Gia, tuyển nhận các nhân sĩ trong giới biến thái gia
nhập liên minh.
Sau đó, có người bên cạnh hắn nhìn ta, thật sự nhịn không được, nói: ―Bạn nữ kia nhìn bạn đã một canh giờ rồi kìa.‖
―Ai?‖
Ta thầm nghĩ, phải tận dụng thời cơ. Đi tới, bất ngờ cầm tay của Quách Tiểu Bảo, cười nói:
―Đồng chí! Gặp được nhau trong biển người mênh mông này, chúng ta thật là may mắn!‖
Hắn cau mày giật tay ra, rõ ràng là vô cùng bất mãn với cử chỉ của ta, nói với người bên cạnh:
―Mình đâu có quen cô ta.‖ Rồi quay qua ta phun ra một câu: ―Một canh giờ? Biến thái!‖
Nhất tự thành châm!
Ta ngây người. Chỉ với một cái liếc mắt, hắn đã có thể nhận ra! Quả nhiên là đồng đạo, hân hạnh hân hạnh!
Vì vậy, ta gật đầu, sau đó cười, nói với hắn: ―Chúng ta nói chuyện riêng đi.‖
Người bên cạnh hắn muốn tiếp lời, ta nghiêm túc ngăn cản: ―Đồng loại nói chuyện, người bình thường không nên xen vào.‖
Ta quyết định, trước tiên phải dùng một ca khúc để cảm động Quách
Tiểu Bảo, kéo gần khoảng cách giữa ta và hắn: ‗Tình ca độc thân.‘
Tiếng ca êm tai, vang dội khắp sân trường.
―…
Người bình thường nhiều như vậy
Biến thái lại có mấy người
Tìm một người biến thái, biến thái, người biến thái, biến thái
Đến từ biệt độc thân
…‖
Chưa hát hết bài, người qua đường đã nhìn ta với ánh mắt quá độ tiến lên trạng thái chân không.
Cảm giác quen thuộc mà khắc sâu không gì so sánh được. Trong khoảng khắc đó, đáy mắt ta ầng ậc nước.
Còn Quách Tiểu Bảo thì chạy trốn chết. Hiển nhiên là hắn còn chưa phát hiện ra tiềm chất của mình.
Sau đó, nhìn theo bóng lưng hắn, ta cười cười nghĩ. Cũng chỉ có người như vậy, cuộc đời này mới không buồn chán.
Sau đó, chương trình học dần dần tăng lên.
Mà bài tập làm văn lại là: ‗Động vật mà em yêu thích nhất‘.
Chuyện cũ lại hiện ra trước mắt.
Đột nhiên tâm tình ta dâng trào.
Có biết nòng nọc không? Đó là loài sinh vật nhỏ mà ta sùng bái nhất.
Có thể từ một sinh vật đầu to có đuôi biến thành một động vật lưỡng thê bốn chân, không có đuôi.
Sách giáo khoa đã giấy trắng mực đen, danh chính ngôn thuận tổng kết là – Hoàn toàn biến thái!
Ta nghĩ, không có gì ác liệt hơn thế nữa.
Rõ ràng là biến thái, nhưng lại được sự nhất trí tán thành của các nhà nghiên cứu khoa học.
Có thể nói rằng, đó chính là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của ta! Vì vậy rơi lệ, viết một bài:
―Nhật ký quan sát biến thái.‖
Giáo viên cho ta điểm tối đa.
Nói ta có sáng kiến, có chí khí.