Chương 401: Vì sao ta không thể nhìn

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Người nọ không dừng lại bao lâu, cầm mấy quyển sách liền rời đi.


Hai thân ảnh chầm chậm hiện ra, hơi thở lạnh lạnh nháy mắt bao phủ Vu Hoan, hơi thở quen thuộc xâm nhập đến, làm Vu Hoan có chút không chống đỡ được.


"Ưm ưm... Loli còn ở bên ngoài." Vu Hoan nhỏ giọng giãy giụa.


Dung Chiêu nhíu nhíu mày, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, dùng sức trằn trọc một phen trên cánh môi Vu Hoan mới buông nàng ra.


"Ha... hai người các ngươi có gian tình." Giọng nói mềm mại từ phía sau vang lên, âm điệu còn cố ý kéo thật dài.


Trên mặt Vu Hoan có chút đỏ ửng, ho khan một tiếng trừng bóng hình nho nhỏ nằm trên cửa sổ: "Còn nhỏ thì đừng có mà nhìn loạn."


Linh La bĩu môi, bò từ cửa sổ vào: "Tiểu Hoan Hoan, người ta không còn nhỏ nữa, lại nói, các ngươi ở trước mặt công chúng cũng dám làm vì sao ta không thể nhìn?"


Vu Hoan: "..."


Vậy mà nàng không còn lời gì để nói.


Quyết đoán dời đi lực chú ý.


"Chàng sao rồi?" Vu Hoan nhìn về phía Dung Chiêu, hấp thu những thần tinh đó, chắc nhanh hơn hấp thu sức mạnh của các loài thiên tài địa bảo kia nhiều.


Dung Chiêu thu hồi tầm mắt trên người Linh La lại, giơ tay tùy ý vẫy vẫy trong không trung.


Trong không khí nháy mắt xuất hiện trận pháp màu vàng.


Mắt Vu Hoan sáng ngời, trên mặt không hề che dấu ý cười vui vẻ: "Thần tinh hữu dụng như vậy, thêm một ít nữa là chàng sẽ khôi phục thực lực đỉnh cao rồi."


Con ngươi Dung Chiêu chợt lóe, thực lực đỉnh cao...


"Thần tinh gì?" Linh La nhăn mày thành một nhúm: "Tiểu Hoan Hoan, ngươi nói thần tinh không phải là thần tinh của Tu Di Thiên ta chứ?"


Ách...


Nói lỡ miệng.


"Cái kia... nhanh chóng tìm đồ thôi, ha ha ha." Vu Hoan xoay người đi về phía bên cạnh.


Khuôn mặt nhỏ của Linh La nhăn thành cái bánh bao chiều, tầm mắt di chuyển theo Vu Hoan. Dung Chiêu không biết Vu Hoan muốn tìm cái gì, cũng đứng với Linh La.


Cho nên chờ Vu Hoan lục hết toàn bộ thư phòng, quay đầu nhìn thấy một lớn một nhỏ không chớp mắt nhìn chằm chằm mình.


Vu Hoan xấu hổ.


Đơn giản không để ý đến hai người bọn họ, sau khi xác định bên ngoài không có ai, sờ soạng đi ra ngoài.


"Hừ." Linh La liếc Dung Chiêu một cái, đi theo Vu Hoan ra ngoài.


Dung Chiêu: "..."


Nằm không cũng trúng đạn vĩnh viễn là hắn, hắn làm sai cái gì?


Nhưng mà, hiện tại hắn phải tìm một cơ hội đi một chuyến đến Cửu Trọng Thiên mới được.


Trong lòng hắn có loại dự cảm không tốt, cứ cảm thấy Vu Hoan đang ấp ủ âm mưu gì đó, hắn cần phải khôi phục thực lực đỉnh cao, mới có thể bảo vệ được nàng.


Ba người có ba tâm tư khác nhau ra khỏi thư phòng, Vu Hoan điều tra các phòng không có ai trước một lần, không thu hoạch được gì.


Chỉ còn lại phòng của Giang mẫu.


Nhưng vào lúc này, người vẫn luôn hầu hạ trong phòng Giang mẫu đột nhiên lục tục rời đi, không phải rời khỏi căn phòng mà trực tiếp rời khỏi tiểu viện.


Khi Vu Hoan còn đang kỳ quái, một phụ nhân* từ trong phòng đi ra.


(Phụ nhân: người phụ nữ có tuổi)


Bà ta chắc chắn cố ý giả dạng một phen, chỉ là thần sắc sinh bệnh kia đều che dấu không được.


"Nếu vài vị đến rồi thì tiến vào phòng ngồi đi!"


Vu Hoan cả kinh, không phải nói bọn họ chứ?


Không gian an tĩnh hồi lâu, phụ nhân đứng ở đó một lúc lâu, khẽ lắc đầu: "Thứ mà các ngươi muốn tìm ở chỗ ta."


Vu Hoan liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, chần chờ mới từ chỗ tối ra ngoài.


Phụ nhân nhìn thấy Vu Hoan tựa như cũng không bất ngờ, chỉ là khi nhìn thấy Dung Chiêu, đôi mắt hiện lên một tia sáng.


"Bách Lý cô nương." Trên mặt Giang mẫu treo nụ cười, hạ thấp thân thể làm một động tác mời: "Không ngại thì mời vào bên trong."


Đương nhiên Vu Hoan sẽ không lùi bước, ba người đi vào phòng ngồi xuống.


"Khụ khụ..." Giang mẫu đột nhiên ho khan kịch liệt, dáng vẻ kia như muốn phun hết tim gan phèo phổi ra ngoài vậy.


Vu Hoan nhíu mày nhìn, không có ý muốn giúp đỡ.


Tuy Linh La có chút không đành lòng, nhưng Vu Hoan không nhúc nhích, nàng cũng không dám xằng bậy.


Chờ Giang mẫu có cảm giác tốt hơn rồi, bà ta chậm rãi vỗ vỗ ngực, trên khuôn mặt dịu dàng mang theo ý cười nhạt nhẽo: "Bách Lý cô nương tới vì Ngự Hàn Châu đúng không?"


"Ừ."


Giang mẫu khá kinh ngạc Vu Hoan bình tĩnh như vậy, nàng cũng không hỏi vì sao bà ta biết sao?


Tin đồn bên ngoài nói tính nết của Bách Lý Vu Hoan cổ quái, hiện giờ xem ra, xác thật là như thế.


Giang mẫu suy tư, lựa chọn nói thẳng: "Ta cũng không nhiều lời với cô nương, Ngự Hàn Châu ta có thể cho cô nương, nhưng cô nương phải đồng ý với ta hai việc."


Vu Hoan khoanh tay, cười như không cười nhìn Giang mẫu, trào phúng nói: "Ngươi dựa vào đâu cảm thấy ta sẽ đồng ý với ngươi? Chỉ cần đồ ở trên tay ngươi, ta giết ngươi, cũng đạt được thôi."


"Khụ khụ khụ khụ khụ..."


Giang mẫu che lại ngực, từng trận hít thở kkhông thông đánh úp lại, chi sắc tái nhợt trên mặt bắt đầu không che dấu được.


Giang mẫu thở dốc nói: "Tuy cô nương có thể cướp lấy Ngự Hàn Châu từ trong tay ta, nhưng mà Ngự Hàn Châu có huyết mạch tương thừa với Giang gia ta, cho dù cô nương có lấy được thì chẳng qua chỉ là một hạt châu bình thường.


"Ồ, vậy thì chỉ cần một Giang gia thôi."


Giang mẫu: "..."


Biết lần này bản thân chắc chắn sẽ gian nan, nhưng bà ta cũng không có lựa chọn, bảo bà ta buông xuống đại nạn... Vong Ưu là người bà ta không yên tâm nhất.


Tuy Bách Lý Vu Hoan không phải là lựa chọn sáng suốt nhất nhưng hiện tại là lựa chọn tốt nhất.


"Chỉ sợ cô nương không biết, Ngự Hàn Châu có liên hệ đến Giang gia ta. Cho dù cô nương lấy được Ngự Hàn Châu, có người của Giang gia, nhưng vẫn không có cách nào sử dụng Ngự Hàn Châu như cũ, cô nương chỉ cần đồng ý với ta hai việc, thì ta có thể nói với cô nương, cô nương từ từ suy nghĩ cẩn thận." Giang mẫu cố gắng trấn định Vu Hoan.


Ánh mắt trào phúng của Vu Hoan kia làm bà ta có loại cảm giác quẫn bách bị nhìn thấu, bà ta sống hơn phân nữa đời người nhưng khí thế lại không bằng một tiểu cô nương...


Trong lòng Giang mẫu tự giễu cười cười, quả nhiên là hậu sinh khả úy.


"Nói nghe thử một chút."


Vu Hoan đột nhiên mở miệng, Giang mẫu sửng sốt, bà ta chuẩn bị nói một loạt lời nói lại không có đất dùng.


Hít sâu một hơi: "Chuyện thứ nhất, đại hội bốn vực sắp tới, ta hy vọng cô nương có thể giúp Mãn Nguyệt Vực một phen, chỉ cần duy trì tình trạng bây giờ của Mãn Nguyệt Vực là được. Chuyện thứ hai, sau khi cô nương dùng xong Ngự Hàn Châu, thì đưa Ngự Hàn Châu cho Vong Ưu."


"Ngươi biết chuyện Giang Mãng Nguyệt?"


Giang mẫu lại lần nữa sửng sốt, sao cô nương này nói chuyện lại nhảy nhanh như vậy?


Để ý đến bà lão như bà ta được không? Có chút theo không kịp mà!


"Đứa con trai Mãn Nguyệt kia..." Trên mặt Giang mẫu xuất hiện từ ái của người mẹ: "Sau khi cha nó qua đời, gánh nặng của Mãn Nguyệt Vực liền rơi xuống trên người nó, tiểu tử đó chưa từng vui vẻ. Nhưng từ khi mang đứa bé kia từ Phượng Tường Vực về, trên mặt nó tươi cười hơn rất nhiều. Mãn Nguyệt vì đứa bé kia làm nhiều như vậy, mới rơi vào kết cục như thế, nó rời đi một đoạn thời gian cũng tốt. Đáng tiếc... ta chịu đựng không nổi, bằng không ta cũng sẽ không xin sự giúp đỡ của cô nương. Có lẽ là trước kia ta làm chuyện ác quá nhiều, mới chịu phải sự trừng phạt này!"


"Cho nên ngươi không màng cảm nhận của con gái ngươi, đem gánh nặng giao cho một tiểu cô nương như nàng ta?" Giọng của Vu Hoan đột nhiên lạnh xuống.


Giang mẫu có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn trả lời rất nhanh: "Không, ta đã tìm được vài người phụ tá Vong Ưu. Nếu Vong Ưu không muốn làm, thì nó có thể cầm lấy tiền ta để lại cho nó rời khỏi phủ vực chủ, đi tìm cuộc sống cá nhân của bản thân."