Chương 1

山河永寂一期-桌面1440X900

(Hình chỉ mang tính minh họa)

℘ Đệ nhất chương —℘

..::οΟο::..

Y không biết bản thân chết như thế nào, nhưng y có thể khẳng định mình đã chết. Hình như lúc đó cũng không cảm thấy thống khổ gì, trên thực tế y còn nhớ rõ bản thân đã mỉm cười mà ra đi.

Một lần nữa mở mắt, một khuôn mặt lạnh như băng đập vào mắt y, người đó không có nụ cười.

Y hơi bất ngờ một chút nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, cẩn thận phán đoán tình hình trước mắt, y phát hiện mình đã đầu thai sang một kiếp khác. Hiện tại — y chỉ là một đứa trẻ mới sinh.

Khuôn mặt đó…là của phụ thân. Sau này y từ chỗ mẫu thân biết được tên của hắn — Mạc Nghịch Thiên, nhân xưng Thiên Cơ Tử.

Từ sau khi ra đời, y cực kỳ an tĩnh, không cười, không khóc. Nhìn những hạ nhân bên cạnh vừa lo vừa vội y chỉ cảm thấy thật nhàm chán. Y đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu, rốt cuộc bọn họ lo lắng cái gì a.

Đời này tên của y là Mạc Phi Ly, hai chữ Phi Ly này là do chính phụ thân đặt, đáng tiếc y lại hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa thâm sâu của nó.

Mẫu thân thập phần yêu thương y, thấy y không khóc không cười, người tuy rằng lo lắng nhưng cũng không nỡ đánh mắng gì. Y cũng không quá để ý chuyện này, chỉ sợ là do bệnh cũ ở kiếp trước của y đi — Lười.

Năm y tròn một tuổi thì mẫu thân qua đời, y lẳng lặng nhìn đám người xuất hiện trước linh vị mẫu thân, không khóc cũng không nháo, tựa như chuyện này không có chút quan hệ nào với y vậy. Người khác cho rằng y chỉ là hài tử một tuổi không hiểu chuyện, chỉ có phụ thân vẫn luôn nhìn chăm chú vào y, không biết suy nghĩ cái gì, trong mắt lóe lên ý vị thâm trường.

Bọn họ làm sao có thể hiểu được, đã trải qua một lần sinh tử, trái tim của y từ lâu chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng vô ba.

Từ đó về sau, phụ thân luôn tự mình chiếu cố y, để y ở trong thư phòng hắn mà “chăm sóc”. Đôi khi nhìn khuôn mặt lãnh khốc của phụ thân, trong lòng y luôn sinh ra một loại cảm giác an tâm. Tuy rằng đã tận lực không nghĩ tới nguyên nhân cái chết ở kiếp trước, thế nhưng nó lại như một bóng ma đeo bám y không buông. Những đêm bị ác mộng quấy phá làm cho giật mình tỉnh giấc, phụ thân không còn mang vẻ mặt lạnh lùng như ngày thường nữa, mà vô cùng ôn nhu trấn an y.

Y rất thích cái cảm giác này, ở bên cạnh phụ thân y cảm thấy vô cùng an tâm, vì vậy từ đó y quyết định ngủ chung với phụ thân. Phụ thân tuy rằng vẫn một bộ dáng lạnh như băng nhưng cũng không bài xích.

Y thường xuyên ngồi suy nghĩ vu vơ đến ngẩn người, sau đó lại cảm thấy buồn cười. Kiếp trước sống trong thời đại khoa học công nghệ, hôm nay tỉnh giấc ở cổ đại, lại vẫn mang theo ký ức của kiếp trước. Không ngờ thật sự có loại chuyện bất khả thi này, bất quá y cũng không mấy để ý, như vậy thì sao chứ, nếu “Thần” đã cho y cơ hội, vậy y liền hảo hảo tận dụng a.

Hai tuổi thông thuộc kinh thư, ba tuổi đọc hiểu luận ngữ, bốn tuổi xuất khẩu thành thơ, cầm kỳ thi họa, y thuật bặc* thuật lại càng tuyệt diệu. Đây chẳng phải là thiên tài sao? Thực sự là buồn cười mà, trước đây luôn nghĩ loại chuyện này là bất khả tư nghị, nay lại xuất hiện trên người y. Nhìn một đám người coi y như thần mà sùng kính thật làm cho y cảm thấy phiền não mà.

Năm nay y tròn sáu tuổi, tuy rằng tính luôn cả kiếp trước chắc cũng đã hơn hai mươi đi. Phụ thân mấy năm nay cũng không thay đổi gì, chỉ là đối với y càng thêm cưng chiều.

Mấy năm nay người nhập cốc cầu y** rất nhiều, nhìn gương mặt lạnh của phụ thân, y thật không biết bọn họ lấy đâu ra can đảm đi cầu y? Nói tới đây mới nhớ nha, nơi y đang ở chính là Tuẫn Thiên cốc, mà phụ thân của y chính là thần y nổi danh trên giang hồ đồng thời cũng là một cao thủ dịch bặc, bằng không phụ thân cũng sẽ không được mọi người gọi là Thiên Cơ Tử.

Bất đồng với khuôn mặt lãnh khốc của phụ thân, trên mặt y luôn mang theo nụ cười, có lúc y hoài nghi, có phải hay không mình là do một con tiếu hồ ly đầu thai a?

Bởi vì từ trong bụng mẹ đã mang thể chất thuần âm, y chỉ có thể tập luyện Tố Hồi Quyết. May mắn, đối với gia tộc của y thì võ công âm nhu chính là thiên hạ nhất tuyệt, Tố Hồi Quyết vì một số nguyên do mà không truyền cho hậu thế, người trong võ lâm đều tưởng rằng nó đã thất truyền. Hắc hắc, có thể nghĩ, sau này tuyệt đối gây ra một hồi sóng gió nha. (==|||)

Phụ thân không thương mẫu thân đã mất của y, điều này vừa sinh ra là có thể cảm giác được. Đáng tiếc mẫu thân lúc còn sống lại yêu phụ thân say đắm. Tình chính là thứ đả thương người nhất.

Phụ thân mười sáu tuổi thì có y, bây giờ đã hai mươi hai. Hắn cho tới bây giờ không hề yêu bất luận người nào. Nếu không phải hắn đối với y rất sủng ái, y còn cho rằng hắn là người vô cảm.

Phụ thân vẫn thường nói với y: “Ly nhi, nếu tương lai muốn có nương…thì liền nói với ta”.

Y nghe xong không có phản ứng gì, vân đạm phong khinh cười nói: “Ly nhi chỉ cần phụ thân là đủ rồi”. Đây cũng không phải là y nói ngoa, mà trong lòng y thật sự nghĩ như vậy.

Hắn sau khi nghe câu này, băng sơn ngàn năm dường như tan chảy, ôn nhu xoa đầu ta, ôm ta hôn nhẹ.

… …

… …

Một năm kia, y đã đến tuổi thành niên. Cổ nhân mười lăm tuổi đã có thể thành hôn, mà y đã mười bốn.

Một năm kia, y gặp Dương Lục Duyến, nàng là một nữ hài phi thường ngây thơ, chỉ mới mười hai tuổi, bình thường luôn quấn quít lấy y gọi “Phi Ly ca ca”. Phụ thân của nàng chính là minh chủ võ lâm, bất quá võ công y được phụ thân truyền thụ so với vị minh chủ này còn muốn cao cường hơn. Bọn họ là vì nương của nàng mà vào cốc cầu y.

Y đối Tiểu Duyến cũng chỉ có chút thưởng thức mà thôi, không phải vì Tiểu Duyến không đẹp, kỳ thực Tiểu Duyến có thể coi là một tiểu mỹ nữ, nhưng nếu so với phụ thân của y, nàng quá mức bình thường. Bất quá y rất thích tính cách đơn thuần của Tiểu Duyến, vì vậy đã đồng ý chữa bệnh cho mẫu thân nàng.

Một tháng sau, bệnh của mẫu thân nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn, mà y cũng trở thành ân nhân của một nhà võ lâm minh chủ.

“Phi Ly ca ca, nhất định phải tới nhà của ta chơi nha! Ta chờ huynh, Tiểu Duyến nhất định sẽ chờ Phi Ly ca ca!”

Y thuận miệng đáp ứng nàng, mỉm cười nhìn một nhà bọn họ ly khai.

Phụ thân vẻ mặt không thay đổi hỏi y có thích nàng hay không. Y suy nghĩ một hồi, quay lại nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng cười nói: “Phụ thân, nếu ta thích Tiểu Duyến. Người sẽ đồng ý cho Ly nhi thú nàng sao?”

Khuôn mặt bất biến của hắn giống như nứt ra, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Ly nhi, ngươi còn trẻ. Thế nhưng nếu ngươi muốn thú nàng thì liền tùy ngươi vậy”.

Nghe được câu đó, y quay lại nhìn hắn cười khúc khích, thanh âm có chút làm nũng: “Ly nhi chưa muốn thành hôn, Ly nhi vĩnh viễn ở cùng với phụ thân là được rồi”. Cho dù nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút ý niệm, nếu một ngày nào đó phải thành hôn thì người ta lựa chọn có lẽ là Tiểu Duyến, đơn giản vì nàng là một nữ hài tốt, dù sao vẫn là do ta lười biếng mà thôi. (Ẻm lười biếng không muốn tìm người yêu nên chọn đại người mình quen…Mà có chọn ai đi nữa ẻm cũng hok có cơ hội lấy người ta đâu a!!! Hắc hắc *cười gian*)

“Ly nhi…Ngươi phải nhớ kỹ những gì hôm nay ngươi nói. Một ngày nào đó nếu ngươi muốn thú thê, tuy rằng phụ thân không ngăn cản, nhưng cũng không buông tay”.

Lúc đó y vùi đầu ở trong ngực phụ thân, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, càng không hiểu được hàm ý của câu nói đó. Cho đến sau này nhớ lại, y mới phát hiện, ngay từ lúc bắt đầu y đã không có bất kỳ đường lui nào.

>> Hết đệ nhất chương