Chương 1
“Tư Trà, khi nào thì trường cháu khai giảng?”
“Dạ, cuối tuần này, cháu định chiều nay bắt chuyến xe lửa đi về.” Nhà đã khá lâu rồi không có ai ở, cũng nên về sớm để dọn dẹp một chút.
“À, mấy ngày nay cũng không bận việc gì, ngày mai dì và dượng cùng đưa cháu ra ga, xe cộ ở đây cũng không tốt lắm.”
“Cám ơn dì.” Nhạc Tư Trà nhu thuận cười nói.
“Cảm ơn cái gì. Dì là dì cháu mà.” Nhìn Tư Trà ở trước mắt quá giống người chị đã mất của mình, Tần Hương Nguyệt cảm thán: “Chị và anh rể đi cũng đã được một năm, một mình cháu ở tại A thị dì cũng lo lắng, nếu không phải nơi này thực sự không đi được, thì dì đã cùng cháu trở về.”
“Dì à, cháu có thể tự chăm sóc cho mình được mà. Dì không cần phải lo lắng đâu.”
“Cháu đấy, lúc nào cũng nói như vậy, nhưng có lần nào quay về đây nghỉ lại không gầy tới độ da bọc xương đâu? Người vừa mới có chút thịt, sợ rẳng lần này đi lại tiêu hết.”
Chị gái nàng cùng anh rể một năm trước đã qua đời vì tai nạn, chỉ để lại Nhạc Tư Trà này sống một mình. Hơn nữa, thằng bé từ nhỏ đã dễ sinh bệnh, giờ lại không có ai ở bên người chăm sóc khiến cô thực sự lo lắng. Nếu không phải mình thật sự đi không được, lại không có người thân nào khác, cô nhất định phải qua ở cùng.
“Dì, vài năm gần đây cơ thể cháu càng ngày càng khỏe mạnh, dì đừng lo lắng. Cháu biết dì thương cháu. Vậy nên, cháu nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Biết là tốt rồi, giờ dì đưa cơm cho dượng của cháu, cháu có muốn đi cùng không?”
Tần Hương Nguyệt cùng chồng ở quê nội mở một nhà trọ, còn dựng thêm một nhà hàng. Ngày thường bận bịu tới tận tối mịt, ngay cả con gái mười tuổi là Tôn Lệ Tú cũng chỉ có thể nhờ ông bà trông.
“Xin lỗi, cháu đang định đi dạo xung quanh một chút .”
“Vậy dì đi đây.”
“Ân.”
Nơi đây là một vùng nông thôn gần H thị, phong cảnh tuyệt đẹp, đàn sơn liên miên, trong ngày thường có không ít du khách tới nghỉ cuối tuần, cho nên xung quanh cũng có không ít nhà trọ. Nhà trọ của dì vừa vặn mở ở lối vào núi nên rất náo nhiệt. Tuy nhiên, do sắp tới ngày khai giảng nên lưu lượng khách cũng giảm đi khá nhiều.
Hằng năm, Nhạc Tư Trà đều tới đây nghỉ hè và nghỉ đông, đối nơi này cũng không xa lạ, hôm nay cậu nghĩ muốn vào núi một chút. Đương nhiên không phải tận sâu trong núi, mà là nơi cậu vẫn thường đi tới.
Chỗ đó cách nhà trọ khoảng mười phút đi bộ, có một con dòng suối rộng khoảng hai thước, Nhạc Tư Trà muốn đi chính là chỗ đó. Cậu muốn câu cá.
Tới nơi, cậu chọn một chỗ râm mát, đợi cá đến.
Thực ra, kĩ thuật của cậu cũng không tốt, chính là thực thích loại cảm giác nhàn nhã này.
Cậu ở trên bờ ngồi nửa giờ thì có cá mắc câu, liền vội vàng thu dây.
“A? Đây là cái gì?”
Cậu giật cần, không phải cá mà là một khối ngọc bội. Nhạc Tư Trà cầm lên cẩn thận xem xét. Đó là một khối ngọc bội khá đẹp. Nhạc Tư Trà đối ngọc không có nghiên cứu nhưng cũng nhìn ra đó là một khối hảo ngọc. Ngọc bội không lớn, chỉ bằng lòng bàn tay của trẻ con, một mặt khắc một cái Thái Cực đồ, một mặt khác có khắc một tòa nông gia tiểu viện.
“A.” Ngọc bội trên có một chỗ hổng nhỏ, khi cậu lật xem không chú ý lền bị cắt vào tay. Máu từ vết cắt rơi xuống phía trên ngọc bội, sau đó biến mất không thấy, giống như là bị nó hấp thu …
Ngọc bội bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh biếc, Nhạc Tư Trà cảm thấy không ổn, theo bản năng ném ngọc bội đi, chỉ thấy ngọc bội kia lơ lửng trên không trung một chút, sau đó… lại bay trở về. trong lúc cậu không kịp phản ứng thì nó đã biến mất vào khoảng không ….
Nhạc Tư Trà cởi áo ra nhìn, ở tim của cậu chỉ còn để lại dấu vết của hình Thái Cực đồ nhỏ bằng bàn tay trẻ con ….
Sao lại thế này? Cẩn thận xem xét toàn thân, phát hiện trừ bỏ hình xăm thì không có gì khác khác thường. Cậu trầm tư, không giải thích được, cũng không còn tâm tình mà câu cá, liền lấy đồ câu trở về.
Việc này cậu chưa cùng ai nói, sợ bọn họ lo lắng, cũng là ngay cả mình đều cảm thấy không thể tin được.
Buổi tối, thu thập xong hành lý, cậu sớm lên giường, tính toán ngủ ngon một giấc vi ngày mai phải đi xa cần nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng hồi lâu cũng không buồn ngủ, liền nghiên cứu hình xăm ở ngực mình.
Thái Cực Đồ kia nhìn vô cùng bình thường, thế nhưng không hiểu sao lại gây ra một loại cảm giác thần bí. Nhạc Tư Trà chuyển đến mặt khắc hình nông gia tiểu viện của ngọc bội.
Ngay sau đó cậu liền từ trong phòng biến mất.
Nhạc Tư Trà chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, nhìn hình dạng bốn phía thì đây không phải là căn phòng của cậu, mà là một nông gia tiểu viện. Hiện tại, cậu đang đứng ở trong viện đó.
“Đây là đâu?”
Viện chỉ dùng để cọc gỗ đơn giản vòng lên, rất lớn, trong viện trừ bỏ một trúc ốc cái gì cũng không có.
“Có ai không?” Cậu tiến lên gõ cửa, đợi hồi lâu không thấy ai liền đánh bạo đẩy một cái, thì ra cửa không khóa.
“Xin lỗi.” Cậu đẩy cửa ra, bước vào.
Trong phòng thực sạch sẽ, cùng với bên ngoài giống nhau, không có bất cứ vật gì.
“Xem ra, nơi này không có ai cả.” Vậy bây giờ phải làm sao mới về được đây?
Vừa nghĩ muốn rời đi, cậu liền thật sự về tới gian phòng của mình.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngọc bội kia là cái gì, cùng viện kia có gì liên hệ?