Chương 1
"Trần Nhược Vũ, tôi bị bệnh."
"Chúc mừng anh, bác sĩ Mạnh ."
"Lại đây giúp tôi nấu cơm."
"Bác sĩ Mạnh, chào tạm biệt."
Trần Nhược Vũ cúp điện thoại thật nhanh, cảm thấy thật cao hứng vì sự bình tĩnh của chính mình. Gã bác sĩ Mông Cổ(*) chết tiệt, quyết không thể làm cho hắn nghĩ rằng hắn có thể đối với cô gọi đến thì đến đến, bảo đi thì đi.
((*) Trong tiếng Trung từ Mông Cổ và Mạnh Cổ đồng âm. Người Trung Quốc thường gọi kèm chức vị - theo như chú thích trong bản dịch cuốn Này, chớ làm loạn nói về 2 nhân vật Cao Ngữ Lam & Doãn Tắc).
Trần Nhược Vũ đem điện thoại trên tay ném vào trong túi xách, trong lòng hy vọng cũng có thể thật tốt đem mối quan hệ không rõ ràng của cô cùng Mạnh Cổ quăng thẳng lên chín tầng mây.
Điện thoại reo một lần nữa, chuông báo chứng tỏ vẫn là của Mạnh Cổ. Trần Nhược Vũ lấy điện thoại di động nhìn lại xem, có chút do dự, nhưng nó vang lên một lần thứ hai, cô vẫn là nhịn không được bắt máy .
"Trần Nhược Vũ, bây giờ cô tới đây làm cơm cho bệnh nhân là tôi ngay lập tức, nếu không cô sẽ chờ nhặt xác tôi đó. Đương nhiên, cô vẫn còn có lựa chọn thứ hai, chính là nếu không may tôi hết bệnh rồi, cô sẽ là người chờ tôi thay cô nhặt xác."
Dựa vào đâu chứ!
Giọng nói vang xa lên đến tận mười phần, nghe qua thực không giống đang bệnh sắp chết. Hơn nữa còn gieo tai họa cả ngàn năm, người này nghĩ đến nhất định có thể sống đến lúc đó thay cô nhặt xác đây mà.
Trần Nhược Vũ vẫn còn là có chút sợ .
Về phần sợ cái gì cô ngay... cũng không rõ. Mặc dù hắn không có khả năng thực đem cô biến thành xác chết, thậm chí không có khả năng đối cô sử dụng bạo lực, nhưng hắn mỗi lần uy hiếp cô, cô đều vẫn là sẽ có chút sợ hãi.
Trần Nhược Vũ thở dài, cô thật là có bệnh mà!
Đương nhiên, cá nhân bạn Mạnh Cổ kia cũng không bình thường.
Ừ, nhất định là như vậy. Cô là vì hắn bệnh thần kinh mới sợ hắn .
Trần Nhược Vũ mang theo nguyên liệu nấu ăn, cau mày liều chết đến trước nhà Mạnh Cổ nhấn chuông cửa. Đợi một hồi lâu, lâu đến nỗi cô gần như nghĩ rằng thực sự là đã thay Mạnh Cổ đến nhặt xác, thì cánh cửa mở ra.
Mạnh Cổ ở trần, mặc mỗi một chiếc quần tam giác chỉ che được ở phía trước. Trần Nhược Vũ không để ý nhìn thân thể hắn tựa hồ có chút cơ bắp tráng kiện, bởi vì hắn sắc mặt ửng hồng, khuôn mặt lại tiều tụy.
Thật đúng là bị bệnh rồi.
"Anh như thế nào lại nóng sốt đến như vậy?" Trần Nhược Vũ chỉ hai bước lớn đã vào trong nhà, đưa tay rờ rờ cái trán của hắn.
Mạnh Cổ nhân cơ hội dựa sát vào người cô, ôm hông của cô, đem sức nặng thân thể áp trên người cô, một bên còn hữu khí vô lực đáp trả: "Cô nghĩ rằng tôi là lừa cô à?"
"Vừa rồi trong điện thoại bên anh rõ ràng còn rất có sinh lực mà."
"Tôi đem sinh lực cuối cùng kia đều dồn hết vào trong cuộc điện thoại đó, còn không mau tạ lỗi."
Gã chết tiệt này thực sự không đáng với sự cảm thông của mình.
Trần Nhược Vũ tức giận đẩy hắn ra, đem những nguyên liệu nấu ăn để trên bàn, sau đó dùng lực lôi kéo hắn đẩy vào phòng ngủ.
"Nóng sốt thành như vậy còn không mặc quần áo?"
"Ngủ chảy đầy mồ hôi thì cần gì mặc quần áo? Nếu không phải vì mở cửa cho cô, tôi ngay cả quần lót cũng không mặc."
Lời này có chút háo sắc không? Tuyệt đối có!
Trần Nhược Vũ mặt đỏ lên, oán hận đem Mạnh Cổ nhét vào bên trong chăn. Như thế nào liền bưng bít không chết hắn?
"Cô đang có suy nghĩ phức tạp về tôi có đúng hay không?" Mạnh Cổ còn có sức lực tiếp tục đùa giỡn, "Nhưng mà tôi cũng cảnh cáo trước, cô không nên quá kỳ vọng vào tôi. Mặc dù hôm nay tôi tuy rằng là lộ ra cơ thể hấp dẫn, có vẻ làm cho người ta phải liên tưởng, nhưng mà thể lực tinh thần của tôi quả thật không được tốt."
Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa không thể thở được. Cô rút tay ra thật nhanh, lui hai bước, dè dặt nhịn xuống một cái, dặn lòng không được dùng đầu gối đè lên mặt gã đàn ông xấu xa này.
"Cô cũng không cần quá thất vọng." Mạnh Cổ vẫy vẫy tay, "Nhanh đi nấu cơm đi. Tôi uống thuốc xong, rồi ngủ một giấc thức dậy lại ăn bữa cơm, nói không chừng có thể dùng."
Có thể sử dụng?
Trần Nhược Vũ quay đầu đi ra ngoài, phi nước đại vào phòng bếp. Cô biết cô biết, tới nơi này chính là một sai lầm. Nhưng cô vì sao còn bắt đầu vo gạo nấu cháo cho hắn chứ? Nên để cho chính hắn bệnh chết, bệnh không chết hắn cũng đói chết, đói không chết hắn cũng tức mà chết.
Kết quả ra sao? Sự thật cũng là nghẹn khuất chết cô.
Nghiệt duyên đúng là nghiệt duyên mà!
Trần Nhược Vũ đem bỏ hành lá lên thớt điên cuồng băm vằm một phen.
Cô như thế nào chọc phải tên yêu nghiệt này? Cô rõ ràng sớm nhận rõ thế cục né tránh thật xa, mỗi lần đều hạ quyết tâm thật tốt, nhưng như thế nào cứ quanh đi quẩn lại cùng hắn dây dưa không rõ thế này?
Hơn nữa là quá không rõ ràng!