Chương 1
Kỷ Sơ Hạ thật cẩn thận đỡ chân trái băng bó thạch cao dịch về phía xe lăn, không có ai giúp đỡ, ngay cả một người có thể phụ một tay bên cạnh cũng không có.
Ba ngày trước cậu xin phép đoàn làm phim nghĩ nửa ngày để về nhà đón sinh nhật với em gái. Đêm đó, trên đường quay lại phim trường, trên con đường nhỏ hẻo lánh không người bị ép dừng xe, vài tên lưu manh hung ác kéo cậu xuống xe. Cậu tưởng bị cướp tiền, rất sáng suốt móc ví ra dâng cho đối phương, mấy tên lưu manh lấy tiền nhưng vẫn không buông tha cậu, đánh cậu một trận đến gãy chân rồi mới nghênh ngang rời đi.
Kỷ Sơ Hạ đau đến chết lặng quên cả kêu rên, chỉ theo bản năng mà gắt gao che chắn gương mặt kiếm cơm.
Một giờ sau mới có một công nhân vệ sinh đi ngang qua phát hiện ra cậu, giúp cậu gọi xe cứu thương và báo cảnh sát.
Cảnh sát đến bệnh viện hỏi han ghi chép cho có lệ rồi rời đi, Kỷ Sơ Hạ không biết lý do, trời quá tối cậu cũng không thấy rõ đối phương có đặc điểm nhận dạng gì không, con đường nhỏ kia cũng không có camera giám sát. Huống chi cậu cũng không muốn làm ồn ào, vì tin này mà bị lên top, nhiều nhất chỉ được fan và quần chúng đồng tình, mà lại làm người trong nhà lo lắng, cậu tình nguyện nhận xui xẻo.
Cũng may tin tức cũng không có truyền ra, cảnh sát và bác sĩ đều có đạo đức nghề nghiệp, sự việc lại xảy ra vào nửa đêm không ai chứng kiến. Ba ngày nằm viện cậu đều nằm suốt trên giường, hai bệnh nhân nằm cùng phòng lại là người cao tuổi, chăm nuôi cũng là bác trai bác gái tuổi trung niên, không ai nhận ra cậu là tiểu minh tinh đang hot.
Vì chân trái bị gãy phải bó thạch cao, cả người toàn là vết bầm, ba ngày nay cậu muốn đi WC cũng phải mặt dày nhờ ông chú nuôi người nhà ở giường kế bên giúp đỡ, cơm cũng là bác gái nọ mua giúp. Vẻ ngoài của Kỷ Sơ Hạ rất hiền lành, lại còn trẻ tuổi, dáng vẻ an tĩnh rũ mắt xuống không nói lời nào rất dễ làm người khác nảy sinh ý muốn bảo vệ, dễ dàng làm mấy chú mấy bác yêu mến, đa số fan của cậu cũng là chị gái và bác gái.
Vẫn không gọi điện được cho người đại diện, gửi tin nhắn và Wechat thì như đá chìm xuống biển. Đêm khuya hôm nhập viện cậu có liên lạc với trợ lý, vốn muốn nhờ trợ lý lấy quần áo và đồ dùng vệ sinh đến bệnh viện, đối phương lại luống cuống làm bộ làm tịch: “Sao anh Sơ Hạ lại không cẩn thận như vậy, gãy xương thì làm sao quay phim đây? Anh Trần có biết không? Em muốn giúp em mang đồ đến, nhưng chiều nay anh Trần vừa nói em đi casting, hai ngày nữa sẽ gia nhập đoàn làm phim, chúng em cũng đã đến Hoành Điếm, anh xem…”
Kỷ Sơ Hạ trực tiếp cúp điện thoại, trợ lý của cậu là do công ty sắp xếp. Người này vốn cũng không phải là trợ lý, là nghệ nhân đã ký hợp đồng với công ty, cùng chung một người đại diện với cậu, ở bên cạnh cậu vì cọ màn ảnh lộ diện, đại khái cũng có hậu trường, căn bản không cần lòng vòng như vậy, nói là trợ lý nhưng còn có giá hơn cậu, hắn nói vậy cũng không kỳ quái.
Không liên lạc được với người đại diện, Kỷ Sơ Hạ chỉ có thể gọi điện thoại cho đạo diễn xin nghỉ, cậu đã vào giới giải trí hơn bốn năm, lần đầu tiên có cơ hội đóng vai chính, thật sự không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đạo diễn nhận điện thoại, nhưng nói là đã nghe người đại diện báo rằng cậu bị thương, bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng đến đoàn làm phim, bọn họ sẽ tìm người khác thay thế.
Thậm chí Kỷ Sơ Hạ còn không kịp mở miệng năn nỉ đối phương đã cúp máy, tuy cậu biết gãy xương phải bó bột mấy tháng, bộ phim này đã quay gần nửa tháng, mỗi ngày đều như đốt tiền, sau có thể dừng lại chờ cậu. Trong lòng Kỷ Sơ Hạ có một cảm giác bất an, nửa tháng nay cậu ở đoàn làm phim cũng không yên ổn, mới khai máy vài ngày người đại diện đã gọi điện cho cậu mắng một trận, hỏi có phải cậu đắc tội người nào ở ngoài không, sau khi cậu kiên trì khẳng định không có liền không thèm phản ứng cậu nữa, một hợp đồng đại ngôn không tồi sắp ký trước đó cũng trở nên yên tĩnh. Hiện tại cậu xảy ra chuyện, người đại diện càng không liên lạc được.
Thật vất vả ngồi lên xe lăn, Kỷ Sơ Hạ thở phào một cái, hôm nay mấy người nuôi bệnh giường kế bên không có ở đây, cậu đã nằm trên giường vài ngày, vết thương không còn quá đau đớn nữa, không thể không biết xấu hổ tiếp tục làm phiền người khác, đội mũ và đeo khẩu trang lên, cậu quyết định tự đến căn tin mua cơm.
Dãy phòng bệnh thật yên tĩnh, không có nhiều người ra vào, Kỷ Sơ Hạ thật cẩn thận di chuyển xe lăn vào thang máy, chỉ có một mình cậu.
Kỷ Sơ Hạ ấn nút tầng một, lúc cửa tháng máy từ từ đóng lại, đột nhiên có người bên ngoài nhấn nút, cánh cửa lần nữa mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào.
Người này mặt bộ tây trang phẳng phiu màu xám, chỉ lộ ra nửa gương mặt có thể nói là hoàn mỹ, phong thái tao nhã mà có khí thế, là kiểu mẫu quý công tử. Sau khi hắn tiến vào thang máy liền đứng phía sau Kỷ Sơ Hạ, người đàn ông có vẻ là trợ lý ấn nút tầng một lần nữa.
Cậu không kiềm được nhìn thoáng qua bóng dáng phản chiếu của người đàn ông trên cửa thang máy, cứ cảm thấy người này quen quen.
Thang máy đến lầu một, Kỷ Sơ Hạ rời đi, trợ lý bên cạnh Tần Ý mới nhỏ giọng nói: “Boss, người kia hình như chính là thằng nhãi Kỷ Sơ Hạ.”
Nghe thấy tên này, đôi mày rậm của Tần Ý khó phát giác cau lại.
Trên đường đến căn tin, rốt cuộc Kỷ Sơ Hạ cũng nhận được điện thoại của người đại diện vẫn gọi không được suốt ba ngày nay, người kia thông báo đơn giản: “Hợp đồng của cậu với công ty còn hai tháng là hết hạn, công ty không định gia hạn hợp đồng với cậu, cậu xuất viện thì về nhà trọ thu dọn một chút, tìm thời gian trả chìa khóa nhà và xe cho công ty, tự giải quyết cho tốt đi.”
Kỷ Sơ Hạ sửng sốt, đến khi kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Sau khi lên xe, Tần Ý vẫn không nói chuyện, bỗng nhiên hắn mở miệng hỏi trợ lý đang ngồi trên ghế lái: “Chân của hắn là sao? Cậu cho người đánh?”
Trợ lý quay đầu lại, cười lấy lòng nói: “Boss, anh nhìn hắn không vừa mắt như vậy, tôi đương nhiên phải giúp anh xả giận.”
Tuy Tần Ý rất ghét thuộc hạ tự mình hành động, nhưng lại không lo lắng về trợ lý Lưu Bằng này, cha mẹ Lưu Bằng đã làm việc ở Tần gia hơn hai mươi năm, một tay mẹ hắn nuôi lớn Tần Ý và em gái, cha của Lưu Bằng vì cứu em gái bảo bối của Tần Ý mà mất một chân. Thật ra Lưu Bằng không có bản lĩnh làm trợ lý của Tần Ý, nhưng Tần Ý vẫn để hắn làm, chứng minh Tần Ý đối đãi với cả nhà bọn họ không tồi.
Gương mặt Tần Ý không có biểu cảm gì, chẳng qua giọng nói hơi lạnh nhạt: “Lần sau không được làm vậy nữa.”