Chương 1: Bán nhi táng mẫu

Trên đường ngựa xe di chuyển như nước, ở một góc không người chú ý, có một thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi hèn mọn quỳ dưới đất. Trên người thiếu niên vừa bẩn lại vừa đen, chỉ có khuôn mặt coi như trắng trong thuần khiết, nhưng mà lại tái nhợt không một tia huyết sắc, y phục trên người cũ nát không chịu nổi, ngay cả đôi giày cũng không có mà đi, để lộ ra hai bàn chân vô cùng bẩn.

Quỳ bên cạnh y là một nam nhân trung niên cũng đồng dạng cũ nát như vậy, nam nhân thần tình tiều tụy, gương mặt như đã phải trải qua quá nhiều tang thương mà tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ. Ở giữa hai tay ông là một miếng gỗ lớn, bên trên có ghi “Bán nhi táng vong thê”.

Hai người họ đều đã quỳ ở đây mấy ngày, từng người từng người qua đường nhiều nhất chính là tiến sát đến xem rồi lắc đầu thông cảm, thẳng đến khi có một lão nhân đi đến trước mặt. “Này có mười hai lượng bạc, đủ để ngươi lo tang sự cho thê tử, con ngươi để ta đem đi”.

Nam nhân vừa vui sướng vừa đau lòng, không khỏi nước mắt lưng tròng, xoay người ôm lấy con mình. “Tiểu Nhiễm, cha thực xin lỗi ngươi, cố gắng tự chiếu cố bản thân mình, chờ cha có tiền sẽ chuộc ngươi ra, ngươi chờ cha chuộc, chờ cha a”. Cặp mắt trong suốt của thiếu niên kia chứa đầy nước mắt, giơ bàn tay nhỏ bé vừa đen vừa bẩn lên xoa mặt nam nhân.

Chậm rãi lưu luyến vuốt ve mặt phụ thân, rốt cuộc từ nay sẽ không có cơ hội nhìn thấy cha nữa. Thiếu niên miệng mở ra rồi lại đóng lại, trong lòng chua xót vô hạn. Cha, người phải bảo trọng. Lão nhân nhìn thiếu niên thủy chung không nói lời nào, dần dần hiểu ra.

Nguyên lai đứa nhỏ này là bị câm.

Lưu luyến không rời cùng phụ thân cáo biệt, thiếu niên bị lão nhân dẫn tới trước cửa một tòa phủ viện.

Chỉ cần xem đại môn (cửa lớn), chỉ cần nhìn phủ viện này có thể chắc chắn đây không phải nơi ở của nhân vật bình thường. Hai bên cửa mỗi bên có hai lính canh , phía dưới bậc thang là hai thạch sư (sư tử đá) to lớn uy nghiêm cực đại. Ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu màu son treo trên đại môn, có mấy chữ mạnh mẽ cứng cáp khắc ở đó: Thụy Dương Vương gia phủ.

Thì ra lão nhân nọ là tổng quản vương phủ.

“Đây là phòng của ngươi, sau này ngươi sẽ phụ trách công việc quét tước ở đình viện, còn có chăm sóc hoa viên trong vườn nữa, biết không?” Chưa kịp sợ hãi trước sự bao la hùng vĩ cùng hoa lệ trong phủ, Trần tổng quản đã đem thiếu niên dẫn tới một căn phòng nhỏ cũ nát, thiếu niên gật đầu hiểu rõ rồi tiến vào trong đó.

Lão nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thật là một hài tử đáng thương a.

“Hôm nay trước cứ đi nghỉ đi, ta đi lấy ít đồ ăn cho ngươi, ăn xong rồi ngươi tắm rửa cho sạch, ngày mai bắt đầu làm việc”. Thiếu niên lại gật gật đầu.

Bên trong căn phòng cũ nát có một tấm ván gỗ giường, mặt trên được phủ bởi hai tầng đệm chăn, tuy rằng rất cũ nhưng lại thực sạch sẽ, ở trong mắt Tiểu Nhiễm như vậy đã là quá tốt . Trong phòng còn có một cái bàn gỗ đơn giản, mặt trên là mấy chén trà bé cùng một bình trà, cho dù chỉ sơ sài như vậy nhưng đối với Tiểu Nhiễm đã là quá xa xỉ.

Tiểu Nhiễm tắm rửa xong làm Trần tổng quản giật mình kinh ngạc nhìn nó, làn da đã trở nên trắng nõn trong suốt, không còn đen bẩn như trước nữa, đôi mắt vừa to vừa đen lại ướt át, nhìn rất mê người. Tuy rằng mặc trên người y phục của hạ nhân, nhưng lại không che nổi thân mình xinh đẹp tuyệt trần của chủ nhân.

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Lão nhân hỏi, Tiểu Nhiễm dùng ngón tay trả lời : Mười bốn.

Trần tổng quản xoay người hướng các nha hoàn tôi tớ khác lớn tiếng nói. “Nó là người mới đến phụ trách quét tước đình viện cùng hoa viên, tên là Tiểu Nhiễm. Nó bị câm, các ngươi ai cũng không được khi dễ nó, bằng không bị ta phát hiện sẽ nghiêm trị không tha!”

“Vâng, tổng quản.” Bọn hạ nhân cùng kêu lên xác nhận. Quay đầu nhìn về phía vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Nhiễm, lão nhân cũng không biết vì sao mình lại muốn làm vậy, chỉ là thấy hài tử này đáng thương như vậy, lão muốn đem nó bảo vệ, không bao giờ nữa bị làm thương tổn, lão đã quyết định sẽ đem đứa trẻ không quen biết này đối đãi như cháu trai của mình.

Ngày hôm sau, từ tờ mờ sáng Tiểu Nhiễm đã thức dậy làm việc, thật cẩn thận tỉ mỉ mà đem đình viện cùng hoa viên quét tước sạch sẽ, ngày hôm qua tổng quản chỉ cần hướng dẫn một lần là nó đã nhớ rõ.

Hoa viên thật sự rất đẹp, bên trong có nhiều loại hoa quý, bốn phía một mùi thơm ngát, giống như tiên cảnh vậy. Nó không biết tiên cảnh là như thế nào, chỉ cảm thấy nơi này thật xinh đẹp, làm cho người ta quên hết thảy. Cảm thấy chính mình thực may mắn khi bị phân đến đây chăm sóc hoa viên. Tiểu Nhiễm đứng hưởng thụ khung cảnh tuyệt mỹ này một lúc, tâm lại mơ hồ trở nên đau đớn.

Cha hiện tại ở nơi nào a, có phải hay không lại giống như bọn họ trước kia, phải nằm dưới hiên nhà người khác mong hưởng chút hơi ấm từ củi lửa bên trong, mỗi ngày đều không thể ăn no?

Một giọt nước mắt rơi xuống nụ hoa bách hợp, bông bách hợp kia nháy mắt mở ra, dưới ánh mặt trời lại càng trở nên tinh khiết xinh đẹp.

Tiểu Nhiễm vội quỳ trên mặt đất, nhìn chăm chú giọt lệ chính mình lưu lại trên bông bách hợp.

Ngươi là hoa yêu đúng không, ngươi nghe được lời khẩn cầu của ta đúng không? Cầu ngươi phù hộ cho phụ thân ta có chỗ ở, có cái ăn, có quần áo mặc.

Yêu cầu của ta nhiều lắm có phải không, ta đây đem hạnh phúc của chính mình đều cấp cho phụ thân, cầu cho người luôn sống thật tốt.

Càng nhiều nước mắt nhỏ trên cánh hoa bách hợp, một giọt, hai giọt, ba giọt… Mỗi một giọt lại như kể ra tâm tư chua xót không muốn người khác biết.

“Tiểu Nhiễm a, ta đem cho ngươi một bát cháo khoai đây, mau tới nếm thử”. Tổng quản là một người phi thường tốt, ít nhất đối với Tiểu Nhiễm mà nói thì là vậy. Lão đã hoàn toàn đem Tiểu Nhiễm coi như cháu trai của mình, không có việc gì cũng đến đưa đồ vật này nọ cho nó xem.

Tiểu Nhiễm cảm kích nhìn Trần tổng quản, cao hứng đỡ lấy bát cháo còn nóng kia, tổng quản đem thìa đưa cho Tiểu Nhiễm, nó liên tục xúc ăn. Tổng quản cười thực hiền lành, cuối cùng lão cũng chứng kiến Tiểu Nhiễm có điểm giống với hài tử bỉnh thường, rõ ràng chỉ là một hài tử mười mấy tuổi, tại sao lại làm cho người ta có cảm giác luôn quá mức thận trọng, quá mức… ưu thương.



Tiểu Nhiễm đã ở trong phủ được ba tháng, nó thực siêng năng, việc gì cũng hoàn thành tốt lại không biết kêu ca mệt nhọc, không ôm oán không ăn trộm cũng không lười.

Tiểu Nhiễm cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua chủ nhân nơi này, có thể có phủ viện xa hoa thế này, chủ nhân kia nhất định không phải một người đơn giản đi.

Thẳng cho đến một ngày, Tiểu Nhiễm khi đang quét hoa viên liền thấy phía xa xa có một nam tử cao lớn đang đứng, một nam tử phi thường tuấn mỹ, hắn có đôi mắt dài nhỏ mà thâm thúy. Cặp mắt kia in đậm thật sâu vào trong trí óc của Tiểu Nhiễm, nó chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào như vậy, đẹp như vậy, thâm thúy như vậy, lập tức khiến nó ngẩn ngơ như vậy.