Chìm trong nước mắt của thành phố dục vọngRất nhiều bạn bè không hiểu nổi tại sao tôi lại viết một cuốn sách loại này. Bởi tôi vốn là người đàn ông ít nói, luôn trầm cảm, công việc chính là phóng viên kinh tế. Tôi hoàn toàn xa lạ với đề tài “chuyện tình một đêm” mang màu sắc tình ái của các bà các cô. Trước đây tôi luôn cho rằng, đó là cuộc sống của người khác, là thế giới của họ, không liên quan gì tới cuộc sống của tôi. Lại càng không nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi trở nên si mê, đắm mình vào chuyện phỏng vấn và hoàn thành những câu chuyện này. Quả thật, cuốn sách đối với tôi là một bất ngờ.Tôi vẫn muốn cám ơn Âu Dương Tuyết- nhân vật đầu tiên trong cuốn sách này. Khi tôi đang ngồi viết trong một quán cà phê ở đường Ba Lý Đồn, Âu Dương Tuyết xuất hiện trước mắt tôi. Cô đập khẽ vào vai tôi, cười và hỏi tôi có phải nhà văn không. Tôi ngại ngùng cười, đính chính rằng tôi chỉ là một phóng viên. Rồi cô ngồi xuống, nói rằng bất chấp tôi là nhà văn hay nhà báo, cô cũng muốn kể câu chuyện của mình cho tôi nghe. Thế là cô gái thú vị này không chờ tôi có đồng ý hay không đã bắt đầu những lời tự bạch. Thoạt đầu, tôi không để tâm lắm, cho rằng đó chỉ là những việc làm vô bổ vì nhàn rỗi vẫn thường gặp trong các quán xá. Nhưng dần dần, tôi bị thu hút bởi những lời kể đó. Tới giờ, tôi vẫn nhớ tới hình ảnh cô ngồi hút thuốc, cẩn thận lau giọt lệ nơi khóe mắt, bộ dạng chán chường, âm thanh khàn khàn. Kể xong câu chuyện, cô bỏ đi. Trước khi chia tay, cô hỏi tôi liệu có nhớ câu chuyện của một người lạ như cô không. Tôi gật đầu, lòng không khỏi xót xa.Sau đó tôi lái xe rời khỏi khu Tam Lý Đồn. Khi lướt qua những dãy xe tắc xi không ngừng đến và đi trên dãy phố nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ, tôi thấy thật ảm đạm. “Một thành phố buồn”-tôi nhủ thầm. Trên đường không có bụi bay, không có những khúc tình ca cũ réo rắt, chỉ thấy nỗi chua xót bị vò xé. Tôi nghĩ tới nỗi buồn của thành phố, chắc hẳn những cô gái như Âu Dương Tuyết vẫn còn rất nhiều. Tôi chợt nảy ra ý tưởng viết nên cuốn sách