Ánh trăng thành Minh Nguyệt kỳ thực không sáng tỏ.Quầng sáng nhạt nhòa, mông lung mờ ảo.Mang theo hơi lạnh nhu nhuyễn mà chảy trên da thịt.Tịch mịch cứ như thế mà ngấm vào xương tủy.Mi nhãn vô dạng. Tịch mịch chưa tan.Tiêu Yến khẽ cười. Ánh trăng đọng nơi khóe môi, thanh thanh ưu thương.Ngẩng đầu ngắm trăng.Trăng của ai, đau cắt cõi lòng.Ai của ai, tóc ướt sương trong.